Tôi không muốn Tiểu Tiểu sớm, cũng không muốn xử lý sai khiến bé bị tổn thương tâm lý và sau này sợ .
Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định bắt đầu từ Kỳ Kỳ.
Thứ nhất, Kỳ Kỳ và Tiểu Tiểu đồng trang lứa, và Kỳ Kỳ dù nhỏ tuổi rất quyết đoán.
Thứ hai, nếu nhân cơ hội này cải thiện thêm mối quan hệ giữa hai chị em, thì càng tốt hơn.
Nghe những lời uyển chuyển của tôi, Kỳ Kỳ có vẻ mặt khó tả.
“Chắc không phải vì chuyện này đâu. Tên Giang Thần đó tuy trông mắt, Tiểu Tiểu chắc sẽ không thích ta.”
Tôi lo lắng không yên.
“Nhưng gần đây em con biểu hiện rất kỳ lạ, mẹ luôn có cảm giác Tiểu Tiểu đang giấu mẹ chuyện gì đó.”
Kỳ Kỳ thở dài, trở về phòng lấy điện thoại của mình ra.
Cô bé mở điện thoại, lướt vài lần rồi đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy , phát hiện đó là đoạn trò chuyện, ghi bên trên là “Giang Thần”.
Tôi tùy tiện lướt qua, lịch sử trò chuyện giữa hai người dài đến mức xem mãi không hết.
Mặc dù phần lớn tin nhắn là từ Giang Thần gửi.
Dòng bình luận ngay lập tức trở nên sôi nổi.
【Tôi đã rồi, nhân vật phụ vẫn không thoát khỏi định mệnh thích nam chính mà.】
【Không lẽ nam chính thực sự thích nhân vật phụ rồi à? Thế cặp đôi của tôi thì sao?】
【Xí, suốt ngày chỉ nghĩ đến đương, các không thấy nam chính hoàn toàn không xứng với hai của tôi sao?】
【Ủng hộ hai độc lập tỏa sáng, không cần nam chính.】
【Còn mẹ của tôi nữa, ba người cùng độc lập tỏa sáng đi.】
Nhìn những dòng bình luận, tay tôi khẽ run rẩy.
Thực ra từ một năm trước, để tránh cái gọi là gặp gỡ giữa nam chính và nữ chính, tôi đã thay đổi kế hoạch, chuyển cấp hai của Tiểu Tiểu và Kỳ Kỳ.
Sau đó, khi thấy bình luận rằng nam chính vẫn ở cấp hai theo nguyên tác, tôi thực sự rất vui mừng.
Nhưng thực tế chứng minh, niềm vui của tôi là quá sớm.
Chỉ vài tháng sau khi khai giảng, Giang Thần lại chuyển trường đến đây.
Hoàn toàn là tiết không hề có trong nguyên tác.
Tôi bất giác cảm thấy chóng mặt.
Chẳng lẽ cái gọi là nguyên tác mạnh mẽ đến mức, dù tôi có cố gắng bao nhiêu cũng không thể thay đổi sao?
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì ?”
Giọng của Kỳ Kỳ kéo tôi ra khỏi trạng thái thất thần.
“Người chuyện với Giang Thần thực sự là con, con dùng danh nghĩa của Tiểu Tiểu mà.”
“Hả?”
Tôi có chút mơ hồ.
Gì mà dùng danh nghĩa của Tiểu Tiểu?
Ánh mắt Kỳ Kỳ lảng tránh.
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là con sợ Giang Thần quấy rầy em ấy, nên bảo em ấy đẩy Giang Thần sang cho con, con giả danh em ấy để đối phó với Giang Thần. Con trước, con không tự nguyện giúp em ấy đâu, là tại em ấy suốt ngày bày ra bộ dạng buồn khổ trước mặt con, nếu không con chẳng đời nào muốn dính líu.”
Tôi sững người, thì ra là sao?
Kỳ Kỳ ho khan một tiếng.
“Hơn nữa, mẹ xem đi, con chỉ trả lời ta khi hỏi bài tập thôi. Còn lại tin nhắn, con đều coi như không thấy.”
“Quả thật là .”
Lúc này tôi hoàn toàn yên tâm.
“Nhưng mà, chẳng phải Tiểu Tiểu đã từ chối Giang Thần rồi sao? Không kết luôn là xong mà.”
Tôi thắc mắc.
Nghe tôi , sắc mặt Kỳ Kỳ đột nhiên trở nên nghiêm trọng, biểu cảm cũng đầy mâu thuẫn.
Tôi cố gắng dịu giọng.
“Không sao đâu con , nếu chưa muốn ra, cứ để sau. Mẹ tin tưởng hai đứa.”
Kỳ Kỳ mím môi, như hạ quyết tâm.
“Thực ra, Tiểu Tiểu với con, dù rõ ràng em ấy rất ghét Giang Thần, không hiểu sao, em ấy cứ bị ta thu hút.”
Sau khi bảo Kỳ Kỳ về phòng ngủ, tôi ôm gối ngồi trên giường.
Tôi không biết diễn tả tâm trạng mình lúc này như thế nào.
Phẫn nộ, đau lòng, hoang mang…
Nhưng hơn hết, tôi cảm thấy sợ hãi.
Sợ rằng Tiểu Tiểu sẽ bị Giang Thần tổn thương.
Còn sợ hơn là Kỳ Kỳ sẽ gặp phải kết cục như bình luận đã : vì ghen tị với nữ chính mà bắt cóc rồi tự sát.
Tại sao lại thế?
Nguyên tác thực sự có sức mạnh lớn đến sao?
Tiểu Tiểu đã không còn yếu đuối, đang dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Kỳ Kỳ cũng từ lâu đã trở thành một tốt bụng, kiên cường và hiểu chuyện.
Nếu kết cục của các con vẫn giống như ban đầu, thì mọi nỗ lực của tôi có ý nghĩa gì đây?
Bạn thấy sao?