Sự Tồn Tại Rực [...] – Chương 6

Kể từ đó, Giang Thần ngoan ngoãn, cuối cùng cũng bắt đầu học hành nghiêm túc.

Một số bình luận lại bắt đầu khóc than, rằng chẳng lẽ cặp đôi này chưa kịp "rắc đường" đã chuẩn bị "kết thúc buồn" rồi sao?

 

Nhưng tôi lại thấy nhẹ nhõm.

Điều tôi vui hơn là qua sự việc này, mối quan hệ giữa hai chị em dường như đã trở nên hòa thuận hơn.

Đặc biệt là Tiểu Tiểu, dù ngoài miệng không , mỗi khi về nhà không thấy Kỳ Kỳ, bé lại hỏi: "Chị đâu rồi?"

 

Dù chuyện này không thúc đẩy cảm giữa Tiểu Tiểu và Giang Thần, nó lại giúp cải thiện mối quan hệ giữa hai chị em.

Điều đó khiến tôi cảm thấy rất mãn nguyện.

 

Cuối tuần, tôi dẫn Kỳ Kỳ và Tiểu Tiểu đi xem một bộ phim truyền hình cảm cổ điển.

Nữ chính vì mà từ bỏ sự nghiệp, đến sống trong căn hộ chật chội với nam chính, chăm lo cơm nước.

Tôi hỏi các con: "Rút ra gì từ câu chuyện này?"

 

Tiểu Tiểu trả lời:

"Không nên hy sinh sự nghiệp vì mơ hồ. Với lại, ấy bỏ nhà đến nơi khác như thế, mẹ ấy chắc lo lắng lắm."

 

Kỳ Kỳ một cách sắc bén:

"Thương đàn ông thì cả đời khổ."

Nói xong, bé liếc tôi:

"Con không như đâu, mẹ sợ bóng tối mà."

 

Tôi hắng giọng.

Hai năm trước, Kỳ Kỳ đã phát hiện ra tôi thực chất không sợ bóng tối chút nào.

 

"Không phải mọi người đàn ông đều không đáng thương. Bố của các con và mẹ sống rất hạnh phúc. Nhưng gì thì , hãy luôn tránh xa những người khiến con trở nên tệ hơn."

 

Hai đứa gật đầu.

 

Vài ngày sau, tôi lại tìm một bộ phim cảm kinh điển cho hai đứa xem.

Theo tôi, không phải là chủ đề cấm kỵ. Nó là bản năng của con người, là nàng thơ của nghệ thuật.

Chính sự việc này nhắc tôi rằng việc định hình quan niệm về nên bắt đầu từ sớm.

 

Trong giai đoạn trưởng thành, trẻ em ngày nay thường có xu hướng phát triển sớm hơn. Đặc biệt, ở lứa tuổi này, cần hướng dẫn đúng cách.

Từ đó, Kỳ Kỳ và Tiểu Tiểu bắt đầu thảo luận cùng tôi về nội dung phim và cùng nhau suy ngẫm về lành mạnh.

Phong cách bình luận trên màn hình cũng dần thay đổi.

 

Người "đẩy thuyền" cặp đôi ngày càng ít, thay vào đó, nhiều người tập trung quan tâm đến sự phát triển của hai bé.

Thậm chí, có người gọi tôi là "bà mẹ điện tử", rằng tôi đã dạy họ nhiều điều mà trước đây họ không biết.

 

Thấy mình có thể giúp đỡ người khác, tôi cảm thấy rất vui.

Nhưng niềm vui chưa kéo dài hai tháng, thì bình luận lại thông báo: Lại có chuyện rồi.

Theo lời kể của bình luận, sau vài lần thất bại, Giang Thần quay về nhờ bố giúp đỡ.

Bố của Giang Thần không những không mắng mà còn tự hào vì con trai nhỏ tuổi mà đã biết đương.

Ông ấy truyền lại bí quyết chinh phục mẹ của Giang Thần ngày xưa.

 

Ông dạy rằng con thích nghe lời ngọt ngào, thích quà cáp và hoa tươi.

Giang Thần hí hửng áp dụng ngay.

 

Cậu ấy bắt đầu quan tâm Tiểu Tiểu, mua bữa sáng và nước đường đỏ, còn chủ đề nghị dạy kèm môn Tiểu Tiểu yếu.

Thái độ của Tiểu Tiểu với Giang Thần tốt hơn nhiều.

 

Ban đầu, tôi không thấy có vấn đề gì, vì Tiểu Tiểu đã tôi hướng dẫn rõ ràng rằng bé sẽ không đương trước khi vào đại học.

Tôi rất tin tưởng bé.

 

Nhưng chẳng bao lâu, tôi bắt đầu lo lắng.

Không biết từ khi nào, Tiểu Tiểu trở nên kỳ lạ. Cô bé thường xuyên khóa cửa phòng, chỉ ra ngoài khi ăn cơm.

Có lúc, trong phòng phát ra tiếng "khanh khách".

 

Khi tôi gọi bé ra ăn trái cây, mái tóc bù xù, gương mặt đỏ bừng.

 

 Ở cùng gia đình, bé đôi lúc bỗng dưng một mình.

 

Nhìn giống hệt như một thiếu nữ đang

 

Cộng thêm bình luận rằng gần đây mối quan hệ giữa Tiểu Tiểu và Giang Thần ngày càng tốt đẹp.

Tôi cảm thấy rất bất an.

 

Chẳng lẽ Giang Thần thực sự tài giỏi đến mức vượt qua hàng rào bảo vệ mà tôi đã thiết lập?

 

Tôi muốn hỏi bình luận để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, họ cũng không biết.

Tôi hiểu rằng bình luận không phải là vô nghĩa, họ chỉ phản ánh những gì nhà sản xuất đã sắp xếp.

 

Tôi bối rối. 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...