Giang Thần định đuổi theo thì nghe Kỳ Kỳ lạnh lùng :
“Nếu cậu còn dám đi theo, tôi sẽ tìm giáo viên chủ nhiệm tố cáo cậu quấy rối học.”
Chỉ cần nghe bốn chữ “giáo viên chủ nhiệm” là đủ để Giang Thần dừng bước ngay lập tức.
Cậu ta bực bội hét lên từ phía sau:
“Này, là ai chứ?”
“Tôi là chị ấy!”
Giang Thần im lặng, khuôn mặt trông như nuốt phải thứ gì đó khó chịu.
Cậu ta lẩm bẩm:
“Tôi chỉ muốn nhờ ấy giúp tôi học bài thôi, như tôi là người xấu lắm .”
Câu vừa dứt, một chiếc xe Maybach chầm chậm đỗ lại gần.
Cửa kính xe hạ xuống, một người phụ nữ trang điểm đậm với mái tóc xoăn sóng lớn gỡ kính râm xuống, đôi môi đỏ rực nở nụ .
“Con trai quý, tan học không về nhà mà chạy theo người ta, không sợ bị báo cảnh sát bắt à?”
Giang Thần tức tối bước lên xe:
“Con không có!”
Khi cửa kính xe đóng lại, tôi không chắc có phải mình hoa mắt hay không, dường như người phụ nữ ấy liếc tôi một cái.
08
Khi về đến nhà, bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Bình thường, hai đứa sẽ về phòng riêng ngay, hôm nay lại kỳ quặc ngồi ở phòng khách, một đứa đọc sách, một đứa nghịch điện thoại, mỗi người một góc trên ghế sofa mà không lời nào.
Thấy tôi về, hai đứa chỉ chào một tiếng rồi lại im lặng.
Tôi hắng giọng, cố gắng tan bầu không khí:
“Hôm nay ở trường có chuyện gì thú vị muốn kể với mẹ không?”
Vẫn không ai trả lời.
Tôi đành vào bếp cắt trái cây, mang ra để lên bàn trà, rồi ngồi xuống giữa hai đứa con.
“Khụ khụ.” Tôi hắng giọng thêm lần nữa, vẫn không ai gì.
Hai đứa chỉ đứng lên, mỗi đứa rót cho tôi một cốc nước nóng.
Tôi uống một ngụm từ mỗi cốc, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Có con thật tốt, hai đứa con như hai chiếc áo bông .
Nghĩ một lúc, tôi tan sự im lặng:
“Hôm nay ở trường có chuyện gì vui hay không?”
Lần này, Tiểu Tiểu lên tiếng trước, giọng nhỏ nhẹ:
“Có một mới, ấy rất phiền, cứ chọc ghẹo con mãi. Bạn ấy còn đá ghế con trong giờ học, khiến con không thể tập trung học .”
Quả nhiên đúng như tôi dự đoán.
Tôi lờ đi những dòng bình luận trên màn hình đang hối hả "đẩy thuyền", dịu dàng hỏi con :
“Con đã với thầy chưa?”
Tôi luôn dạy các con rằng, nếu ở trường có điều gì khiến con không thoải mái, đừng giữ trong lòng. Có thể với thầy hoặc nhờ thầy gọi điện cho mẹ.
Tiểu Tiểu gật đầu:
“Con đã với thầy giáo chủ nhiệm, thầy ấy bảo đó là cách ấy thể hiện thích con, dặn con đừng nhỏ nhen, nên quan tâm mới.”
Nghe đến đây, tôi cảm thấy đau lòng.
Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh bỗng bật nhạt:
“Thầy là đàn ông, biết đâu hồi trẻ thầy cũng theo đuổi con bằng cách này nên mới cho rằng chuyện này không sao cả.”
Tôi gật đầu đồng .
Tiểu Tiểu ngập ngừng:
“Nhưng hình như ấy chỉ muốn hỏi con bài thôi.”
“Con , bất kể lý do gì, chỉ cần ai đó khiến con thấy khó chịu, con hoàn toàn có quyền từ chối. Nếu họ vẫn không dừng lại và thầy cũng không giải quyết, hãy mượn điện thoại của thầy khác gọi ngay cho mẹ, không?”
Tiểu Tiểu gật đầu:
“Dạ, ngày mai con sẽ từ chối thật dứt khoát.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng ý thức rằng việc giáo dục con trẻ là một hành trình dài và không hề dễ dàng.
May mắn thay, tôi có những bình luận trực tuyến để kịp thời nhận ra vấn đề, dù rằng nhiều khi quan điểm của chúng cũng rất lệch lạc.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, một tuần đã hết.
Tôi có thể chắc chắn rằng Tiểu Tiểu đã ghi nhớ những lời tôi .
Bởi vì từ sau buổi tối hôm đó, rất nhiều bình luận trên màn hình đều tràn đầy oán trách.
Họ rằng sau khi Tiểu Tiểu tỏ rõ sự khó chịu với những trò của Giang Thần, cậu ấy không còn phiền bé nữa.
Ngược lại, Giang Thần chuyển hướng sang tìm hiểu về Kỳ Kỳ.
Cặp đôi này không phải đã lệch hướng rồi sao?
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, mọi người phát hiện Kỳ Kỳ còn không khoan nhượng hơn cả Tiểu Tiểu.
Cô bé trực tiếp tố cáo Giang Thần lên giáo viên chủ nhiệm vì tội đi lung tung giữa các lớp, rối trật tự.
Những lời tố cáo của Kỳ Kỳ đầy lý lẽ, cộng thêm việc trường đang siết chặt kỷ luật, Giang Thần trở thành ví dụ điển hình, bị phê bình công khai.
Bạn thấy sao?