Sự Tồn Tại Rực [...] – Chương 2

Biểu cảm trên mặt Kỳ Kỳ như bị táo bón, dường như muốn phản bác không tìm lý do.

Nụ trên mặt tôi càng sâu hơn.

Nữ phụ ác độc thì sao chứ?

 

 Hừ, chẳng phải vẫn bị mẹ này dắt mũi sao!

 

Tôi bật tivi, để hai đứa trẻ không tranh cãi, tôi mở máy tính bảng cho Tiểu Tiểu.

Mỗi đứa một cái, đảm bảo công bằng.

Sau đó để chồng cùng hai đứa xem hoạt hình, còn tôi vào bếp nấu ăn.

 

03

Đang nấu ăn dở, bình luận trước mặt tôi bất ngờ lướt nhanh trở lại.

 

【Tôi biết mà, nữ phụ ác độc vẫn là nữ phụ ác độc, lại bắt nạt bé Tiểu Tiểu của chúng ta rồi.】 

 【Vừa nãy lúc ta im lặng, tôi đã cảm thấy ta đang âm mưu gì đó. Mẹ nữ chính mới rời đi có chút xíu thôi mà đã chuyện rồi.】

 

Tôi nhíu mày, vội đặt dao xuống và đi ra phòng khách. 

 Lúc này, tôi mới nhận ra bầu không khí kỳ lạ đang bao trùm phòng khách.

 

Chồng tôi đang ôm Tiểu Tiểu khóc thút thít, liên tục an ủi bé. 

 Kỳ Kỳ thì đứng một mình ở góc, khoanh tay họ, toàn thân cứng đờ. 

 Dưới đất, một chiếc máy tính bảng bị vỡ tan tành, màn hình chia thành nhiều mảnh.

 

Tôi bước đến ôm lấy Kỳ Kỳ. 

 “Có chuyện gì , con có thể kể cho mẹ nghe không?”

 

 

Thực ra, bình luận đã rõ sự việc. 

 Nói rằng Tiểu Tiểu muốn mượn máy tính bảng của Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ không đồng ý. Trong lúc tranh giành, Kỳ Kỳ đã vô ném chiếc máy tính bảng văng đi, Tiểu Tiểu sợ khóc.

 

Thân hình nhỏ bé trong lòng tôi cứng ngắc, Kỳ Kỳ giãy dụa vài lần, phát hiện không thoát ra , liền lạnh lùng :

“Sao dì không hỏi ta?”

 

Không hiểu sao, lòng tôi bỗng thấy chua xót.

“Mẹ sẽ hỏi chị trước, rồi sau đó hỏi em nhé.”

 

Kỳ Kỳ nhạt: “Cô ta không phải em con.”

Tôi để ý rằng Kỳ Kỳ dường như rất ghét từ “chị em”, khi nhắc đến, bé không giấu nổi vẻ chán ghét.

 

“Vậy kể cho mẹ nghe, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, không?”

Kỳ Kỳ tôi rất lâu, như đang xác nhận điều gì đó, rồi miễn cưỡng :

“Cô ta muốn lấy đồ của con, con không đồng ý, nên lỡ tay văng đi.”

Bé mím môi, nhấn mạnh lại:

“Là lỡ tay, không phải cố ý. Con sẽ trả tiền lại cho mẹ.”

 

Tôi bật : “Con lấy đâu ra tiền mà trả cho mẹ?”

Kỳ Kỳ rõ ràng:

“Mỗi ngày con có thể nhặt 50 vỏ chai, gặp may thì 100 chai, kiếm 5 đồng. Con chép bài rất nhanh, một ngày có thể chép 10 bộ, mỗi bộ 2 đồng, tổng cộng là 20 đồng. Cuối tuần con đi rửa bát , vì con nhỏ nên người ta khấu trừ, một ngày chỉ 30 đồng. Một tuần con có thể kiếm 185 đồng. Mẹ yên tâm, số tiền này con nhất định sẽ trả lại mẹ.”

 

Tôi lặng người.

Bỗng nhiên cảm thấy trẻ con giỏi toán quá cũng không hẳn là chuyện tốt.

Những bình luận lướt nhanh trước mặt cũng chợt ngừng lại.

Một lúc lâu, mới có người lên tiếng:

【Thì ra trước đây nữ phụ thảm thế này sao?】

【Tôi vừa tìm hiểu qua tiểu sử của nữ phụ, trước đây ấy sống với mẹ kế. Mẹ kế thường không cho ăn cơm, ấy phải tự đi nhặt ve chai, chép bài kiếm tiền. Sau này mẹ kế chết, ấy bị đưa vào nhi viện. Thực ra cũng rất đáng thương.】

【Nhưng đáng thương không phải lý do để sau này ấy trở nên ác độc như , đúng không?】

 

Tôi nhắm mắt lại, không đọc bình luận nữa, chỉ ôm chặt lấy Kỳ Kỳ.

“Mẹ không cần con phải trả gì cả, cũng không cần con những việc đó để kiếm tiền. Mẹ nhận con về là để con lớn lên vui vẻ, không?”

 

Thân hình cứng ngắc trong lòng tôi dần mềm mại lại.

nhỏ đến mức không thể nghe rõ:

“Được.”

 

Sau khi tâm trạng bình ổn, tôi mới thả Kỳ Kỳ ra, rồi cúi xuống trước mặt Tiểu Tiểu.

“Nói mẹ nghe, lời chị có đúng không?”

 

Tiểu Tiểu cúi đầu, bĩu môi, lí nhí đáp:

 

 “Trên tivi không có bộ phim hoạt hình con muốn xem.”

 

Tôi âm thầm trách mình chưa suy nghĩ chu đáo.

Tôi xoa đầu Tiểu Tiểu, giọng dịu dàng:

“Mẹ sẽ mua lại hai chiếc máy tính bảng, mỗi đứa một cái. Nhưng mẹ có một cầu.”

 

Tôi đưa tay kéo Kỳ Kỳ lại gần.

“Tiểu Tiểu, con cần xin lỗi chị, vì con chưa phép đã lấy đồ của chị, điều đó là không đúng.”

 

Tiểu Tiểu ngơ ngác hiểu một phần, mặt đỏ bừng lên, nhỏ giọng :

“Nhưng đó không phải đồ của chị mà.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...