Quay lại chương 1 :
Để xả bớt bực bội trong lòng, trong những ngày tiếp theo, tôi luôn lạnh nhạt với Trang Chi Bạch.
Chắc là bị đồng nghiệp của tôi kích thích, ngày nào cũng đặt hoa tặng tôi.
Nữ đồng nghiệp ngồi bàn bên cạnh mà ghen tị không thôi: “Sang Sang, trai cậu vừa đẹp trai vừa giàu có, lại đối xử tốt thế này, tôi ghen tỵ chết mất!”
Hừ, trai tôi tính toán người khác cũng đâu có thua ai đâu!
Nhưng mấy câu đó tôi chỉ thầm trong lòng, bề ngoài thì vẫn vui vẻ nhận lấy sự ngưỡng mộ của họ.
Lại nửa tháng nữa trôi qua Trang Chi Bạch hỏi tôi: “Vẫn không thể tha thứ cho tôi sao?”
Tôi đoán chắc bắt đầu thấy mệt.
Dù sao công việc của bận rộn, mỗi ngày còn tranh thủ đến đón tôi tan , mà tôi cứ tỏ ra lạnh lùng, ai chịu nổi lâu đâu.
Nghĩ kỹ lại, cũng chẳng gì đáng tội chết.
Chẳng qua là tôi không kiềm chế nổi bản thân, trình độ kém cỏi nên mới để nắm thóp ngay từ đầu.
Dù sao bây giờ đã bị tôi nắm thóp lại rồi, tôi nghĩ cũng nên cho chút ngọt ngào.
Nào ngờ tôi còn chưa kịp gì, đã thở dài, rồi buồn bã : “Vậy để tôi cố gắng thêm chút nữa, khi nào em tha thứ cho tôi, nhớ cho tôi biết nhé.”
Tôi không nhịn , bật .
Trang Chi Bạch tôi, dè dặt đưa tay ra.
Thấy tôi không né tránh, mới thở phào, ôm chặt lấy tôi.
Tôi trêu chọc : “Ban đầu, chẳng sợ tôi sẽ bỏ chạy chút nào.”
“Sao lại không sợ?” Anh lấy điện thoại ra, cho tôi xem đoạn chat hoàn chỉnh giữa và Trang Chi Tĩnh.
Mỗi lần tôi định rút lui, đều chuyển khoản cho Trang Chi Tĩnh, nhờ ấy giữ chân tôi lại.
Tôi hết nổi: “Sao không sớm là thích tôi, có khi bây giờ chúng ta đã có con rồi.”
Trang Chi Bạch: “……”
Anh kể cho tôi nghe, thật ra ngay từ lần đầu tôi mới quen Trang Chi Tĩnh, có một lần đi đón ấy, đã gặp tôi rồi.
Khi đó tôi bước đi đầy tự tin, nụ rạng rỡ, tác nào cũng tràn đầy sức sống.
Sau này, lại nghe rất nhiều chuyện về tôi từ miệng Trang Chi Tĩnh, dần dần cảm thấy tò mò.
Biết tôi chưa có trai, mới quyết định sẽ chiếm lấy tôi.
Tôi đắc ý cực kỳ.
Nếu tôi có cái đuôi, chắc chắn giờ đang vẫy phất phới rồi.
Tôi hỏi : “Có phải tôi chỉ cần đứng đó, ngoắc tay một cái, sẽ trở thành người của tôi?”
“Ừ.”
Chết tiệt! Ai mà không nổi một người đàn ông thẳng thắn thế này chứ?
Tôi mặc kệ hết, bây giờ tôi chỉ muốn hôn , ôm , và nhấc bổng lên!
……
Sau khi thành “nữ hoàng”, mỗi ngày của tôi đều ngập tràn bong bóng hạnh phúc.
Trang Chi Bạch ngoài công việc bận rộn, còn lại đúng chuẩn mẫu trai lý tưởng hai mươi bốn hiếu.
Nhưng tôi vẫn rất tò mò, hôm đó khi tôi đi nghe điện thoại, rốt cuộc đã gì mà khiến ba mẹ tôi thay đổi thái độ 180 độ như .
Cái gọi là biểu lộ lòng thành, chắc chắn chỉ là dối thôi.
Ba mẹ tôi đâu phải ngốc, đâu dễ tin người đến thế.
Mãi cho đến khi Trang Chi Bạch đưa tôi xem một tập văn kiện—không, phải là hợp đồng tiền hôn nhân.
Trắng đen rõ ràng viết rằng, tài sản của , bất kể trước hay sau hôn nhân, đều là của hai người.
Nếu không thật lòng ai, không ai mang theo loại hợp đồng này đến gặp ba mẹ .
Vậy nên ba mẹ tôi lập tức bị thuyết phục.
Tôi cũng bị thuyết phục.
Thật may mắn, trên đời này có một người tôi như chính bản thân ấy.
Nhưng tôi có tài đức gì mà xứng đáng nhận một nửa tài sản của ?
Chương 8: Diễn xuất hăng hái
Làm người mà quá tham lam chắc chắn sẽ bị trời .
Hiện tại Trang Chi Bạch chỉ nghĩ đến tôi, cảm thấy chia sẻ tài sản với tôi chẳng có gì to tát.
Nhưng nếu ba mẹ ấy biết chuyện này, họ sẽ nghĩ thế nào về tôi?
Tôi không ký vào tập văn bản đó, Trang Chi Bạch cũng không ép tôi.
Kết quả là hôm sau thân đến tìm tôi, giục tôi mau ký tên, đừng bỏ lỡ cơ hội phát tài.
“Cậu có biết tớ có bao nhiêu tiền không? Tuyệt đối không phải ba đồng năm xu đâu, ký vào cậu sẽ không thiệt đâu.”
Tôi bật ấy, “Cậu dù sao cũng là thân của tớ, đó là ruột cậu đấy!”
Bạn thân: “Nếu cậu thấy nhiều quá, sau khi nhận tiền rồi thì chia cho tớ một nửa.”
“……”
Cô ấy tất nhiên chỉ thôi.
Sau đó thân còn tiết lộ rằng, ấy thực sự đã để ý tôi từ rất lâu rồi.
Trước đây ấy cũng từng tìm cách giới thiệu tôi và ấy quen, thậm chí còn thử dò hỏi ý tôi.
Nhưng lúc đó tôi trả lời: “Đàn ông không có thời gian cho mình thì thôi đi, đương phải có thời gian để dính lấy nhau mới .”
Lúc đó công ty của Trang Chi Bạch mới bắt đầu, bận tối mặt, gì có thời gian đương.
Thực ra bây giờ ấy vẫn rất bận, toàn bộ thời gian rảnh rỗi đều dành cho tôi.
Bạn thân: “Cậu không biết tớ đã kìm nén thế nào đâu, còn phải diễn trước mặt cậu, tớ cảm thấy Oscar nợ tớ một tượng vàng!”
“……”
Tượng vàng, tượng bạc gì tạm gác lại đã.
Tôi nghiêm túc hỏi thân: “Chuyện trồng chuối gội đầu ấy, là cậu biểu diễn hay cậu biểu diễn?”
Bạn thân: “Cậu gì? Gió lớn quá, tớ nghe không rõ.”
“……”
Cậu chạy không sao, cậu chạy không thoát đâu.
……
Bạn thấy sao?