Anh ấy quả thật hiểu tôi đang nghĩ gì!
Nhưng sao lại nghĩ, sau khi hết lần này đến lần khác trêu tôi, tôi vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời?
Chương 4: Đảm bảo em hài lòng
Tôi đẩy mạnh ra, “Xin lỗi, tôi không còn hứng thú nữa.”
Trang Chi Bạch ngẩn ra một chút, rồi cùng tôi ngồi dậy.
Tôi mặc kệ , xuống giường rồi chạy nhanh ra ngoài.
Nhưng ấy có lợi thế chân dài, chỉ mấy bước đã đuổi đến cửa, chắn tôi lại.
Tôi cảnh giác , “Sao, định ép tôi chắc?”
Trang Chi Bạch: “……”
Anh có chút bực bội, liếc quanh rồi mới , “Đồ ăn đã mua rồi, ăn xong hẵng đi.”
“Không.”
“Vậy thì đi ăn ngoài.”
Anh xong thì quay vào phòng mặc quần áo, để lại tôi đứng đó ngơ ngác.
Thật ra tôi chỉ muốn cho cũng nếm thử cảm giác bị lạnh nhạt, ai bảo xấu tính như .
Đợi đến khi mặc xong quần áo đi ra, tôi lại : “Ăn ngoài ngán rồi, không muốn đi.”
Anh không do dự một giây, quay người đi thẳng vào bếp.
Tôi cũng đi theo, dựa vào khung cửa bếp rửa rau, nấu ăn.
Đàn ông đẹp trai, gì cũng khiến người khác mê mẩn.
Đến khi ba món mặn một món canh bày ra bàn, tôi đã hoàn toàn quên mất chuyện từng trêu mình.
Đang ăn, tôi còn hỏi : “Sau này tôi có thể đến ăn ké nữa không?”
Trang Chi Bạch: “Tôi rất ít vào bếp.”
Ánh mắt tôi lập tức ảm đạm.
Anh lại đầy ẩn ý: “Nếu em muốn ăn, tôi có thể miễn cưỡng nấu thêm vài lần.”
Thật sự là miễn cưỡng sao?
Sao tôi lại cảm nhận trong đó có chút ngọt ngào kiểu người cưng chiều ?
Chắc không phải tôi tự đa đâu nhỉ?
Chương 5: Cây sắt nở hoa
Ăn xong, Trang Chi Bạch lại muốn đi đổ rác, hỏi tôi có muốn đi dạo cùng để tiêu cơm không.
Tôi nghĩ cái đầu đầy những suy nghĩ bậy bạ của mình cũng cần dọn sạch một chút.
Nhưng vừa mới bắt đầu dạo, tay còn chưa kịp nắm, thì ba mẹ ấy xuất hiện.
“Sang Sang? Sao con lại đi cùng Đại Bạch?”
Phì… Đại Bạch…
Đối diện với ánh mắt đầy nghi hoặc của ba mẹ , tôi nhịn , cố gắng lục lọi đầu óc để tìm lý do.
Nghĩ mãi không ra lý do hợp lý, tôi dứt khoát quay đầu Trang Chi Bạch, ném củ khoai nóng phỏng tay này cho .
Trang Chi Bạch: “Con hai người sợ tôi ế cả đời, nên giới thiệu thân của ấy cho tôi.”
Ba mẹ Trang: “……”
Họ chỉ định ghé qua thăm con trai vì đã lâu không gặp.
Ai ngờ, con trai đột nhiên có , mà con dâu tương lai lại còn là người quen!
Ba mẹ Trang nhau một cái, rồi nhanh chóng rút lui.
Tôi: “……”
Trang Chi Bạch muốn đưa tôi về nhà, tôi từ chối.
Tôi hỏi : “Lúc nãy với ba mẹ mình như thế là có ý gì?”
Trang Chi Bạch: “Không phải em muốn cây sắt ngàn năm này nở hoa à?”
“……”
Đúng là tôi đã tin lời Trang Chi Tĩnh!
Cô ấy gửi đoạn chat giữa ấy và Trang Chi Bạch cho tôi, rồi kể hết những gì tôi với ấy cho , hai bên đều người tốt!
Tôi bực quá, bừa: “Đúng là tôi , thì sao?”
“Không sao cả.” Trang Chi Bạch giọng nhàn nhạt.
Tôi bực phát điên.
Anh biết tôi nghĩ gì, còn tôi hoàn toàn không đoán ra nghĩ gì.
Lại thua thêm một ván nữa.
Khốn thật! Tôi muốn tạm biệt ! Tìm người tiếp theo ngoan ngoãn hơn!
Nhưng Trang Chi Bạch kéo tay tôi lại, không biết từ đâu rút ra một bông hoa dại, cài lên đầu mình.
Anh hỏi tôi: “Như thế này có tính là cây sắt nở hoa không?”
Tôi: “?”
Đợi đến khi tôi hoàn hồn lại, tôi đã nằm chung giường với , chồng chất lên nhau.
Anh thể hiện rất tốt, tôi rất hài lòng.
Chỉ là hơi mệt, kiểu mệt rã rời cả người vẫn đắm chìm trong hạnh phúc.
“Trang Chi Bạch.”
“Ừm?”
“Anh có biết không, ban đầu tôi để ý chỉ vì đẹp trai.”
Thân hình của , ngay từ lần đầu gặp đã khiến tôi muốn dính sát vào , kiểu gần gũi nhất.
Trang Chi Bạch im lặng một lúc lâu rồi khẽ đáp: “Biết.”
Tôi mệt quá, sắp ngủ thiếp đi, chuyện lơ mơ: “Tôi câu cá thẳng mặt, vẫn đớp câu cơ à?”
Hình như cũng lại gì đó, tôi không nghe rõ.
Dù sao thì, cây sắt này đã nở hoa vì tôi, thế là đủ rồi.
Khi tôi nắm tay Trang Chi Bạch xuất hiện trước mặt thân, ấy lập tức gọi tôi là “chị dâu”.
Tôi vui sướng đến mức nở hoa trong lòng, chẳng buồn so đo chuyện biểu diễn trồng chuối gội đầu nữa.
Ba mẹ cũng luôn quý tôi, mong tôi nhanh chóng về dâu nhà họ.
Nhưng ba mẹ tôi lại không thích Trang Chi Bạch.
Tôi ngỡ ngàng!
Một người vừa đẹp trai vừa giàu có như , sao họ lại không thích?
Bạn thấy sao?