13.
“Lạ ghê, Thẩm Hạc Chi mà thật sự kết hôn với Lục Nghiên Cảnh rồi, việc này so với biểu hiện lúc trước của hắn, rất là khác lạ nha.”
Vào một ngày nọ, Trần Hàm cầm theo thiệp cưới chạy vọt vào trong văn phòng tôi.
“Bất thường ghê, rõ ràng mấy tháng nay hắn vẫn chưa từ bỏ việc theo đuổi cậu. Sao lại ra cái loại chuyện tự chui đầu vào rọ như này chứ nhỉ?”
Tôi liếc thiệp cưới, bèn bị chữ ký viết tay của rể trên đó thu hút.
Tôi chợt đứng dậy.
Một ý nghĩ hoang đường hiện lên trong đầu tôi.
Thẩm Hạc Chi cũng đã sống lại!
Chỉ có mỗi tôi biết, cách viết ba chữ này, là sau sinh nhật 50 tuổi của hắn, mời người chuyên thiết kế chữ ký mới, vẫn luôn sử dụng tiếp mãi đến năm 80 tuổi.
Ngày kết hôn, tôi đeo khẩu trang lén đến hiện trường hôn lễ.
Sau khi bộ 《Thôi Thành》tuyên bố nữ chính mới, không lâu sau Lục Nghiên Cảnh cũng tuyên bố giải nghệ.
Lúc ấy rất là khoa trương, người hâm mộ của ta đắc ý tuyên bố, ta về nhà kế thừa gia sản, hơn nữa cũng chướng mắt cái giới giải trí này rồi.
Mặc kệ có thế nào, coi như là vẫn vẻ vang rút lui.
Công ty nhà họ Lục sớm đã lụi bại không còn như xưa, không bao lâu sau Lục Nghiên Cảnh bèn đi xem mắt khắp nơi, chỉ là đối tượng bố Lục giới thiệu, phẩm chất đáng lo ngại, ta vô cùng không hài lòng.
Nhiều lần bị giới truyền thông chụp ta xụ mặt tranh cãi với người khác.
Cho nên không bao lâu, ta lại quay về tìm Thẩm Hạc Chi.
Thẩm Hạc Chi của hiện tại, là giáo sư đại học có tiếng, thành tích học thuật xuất sắc, mà đóa hoa lạnh lùng cao ngạo này, sau khi ly hôn càng trở nên nổi tiếng.
Nhưng không biết vì sao, hai người mãi vẫn không có gì tiến triển.
Bị hỏi đến chuyện cảm, Thẩm Hạc Chi luôn thẳng là không có ý định tái hôn.
Khi dâu rể mời rượu, cách bàn tôi thấy Thẩm Hạc Chi vô thức quay người tác tìm gậy chống, tôi liền biết, tôi đoán đúng rồi.
Lúc này mới vừa sống lại, một số thói quen, tác đã khắc vào trong xương, không thể sửa lại ngay .
Chúng tôi mắt đối mắt.
Lập tức bèn nhận ra đối phương.
Ngoài bãi đỗ xe của khách sạn, hắn chặn tôi lại.
“Nói gì thì , Khương Ninh, cảm ơn em đã tác thành.” Hắn .
Hai mắt hắn lạnh nhạt, không hề bận tâm, quả thật không còn là Thẩm Hạc Chi vẫn luôn có chấp niệm không muốn buông tay lúc ly hôn nữa rồi.
Tôi khẽ : “Không cần, chúng ta nên như thế này từ lâu rồi.”
Hắn gật đầu, có chút cảm khái: “Nhìn thấy em có thành tựu như ngày hôm nay, cũng mừng cho em.”
“Cảm ơn.” Tôi .
Sau đó, chúng tôi cứ thế nhau mà chẳng chẳng rằng.
Chuyện này cũng rất bình thường, bởi mười mấy năm sau đó, chúng tôi cũng đã trải qua như .
Khi phải chia tay, hắn chợt , hắn không biết tuổi trẻ của mình sao lại phải cự tuyệt Lục Nghiên Cảnh.
Cùng mối đầu kết hôn, rõ là sự tiếc nuối của hắn, hẳn là hắn cầu còn không .
“Hắn còn giữ phòng vẽ tranh của em, tất cả mọi thứ em để ở nhà. Như Cảnh với rằng, thằng bé vô hỏng một bức tranh của em, bị hắn hung hăng dạy dỗ một trận.”
Trong mắt của Thẩm Hạc Chi lúc già nua rất mờ mịt.
“Khương Ninh, khi 55 tuổi từng mắc bệnh, bác sĩ tâm lý quên mất không ít chuyện, không biết có phải có liên quan đến chuyện này hay không.”
Tôi lạ lùng hỏi: “Anh từng mắc bệnh hả?”
Hắn có hơi đăm chiêu khẽ gật đầu: “Ồ, chuyện vẫn luôn đi khám bác sĩ tâm lý, là gạt em đó.”
Cho nên, hắn đổi chữ ký mới, không phải là muốn đổi phong cách, mà là bởi mắc chứng mất trí nhớ sao?
Phó Duật Niên thấy tôi mãi không quay về, chạy đi tìm tôi, lại chạm mặt Thẩm Hạc Tây.
“Giáo sư Thẩm, tân hôn vui vẻ.” Anh thân mật ôm bả vai tôi, không chút nào gọi là có thành ý mà chúc mừng.
Thẩm Hạc Chi cũng không giận, gật đầu, xoay người rời đi.
Mãi đến khi đi khuất, tôi vẫn bóng lưng hắn dần biến mất.
Phó Duật Niên ghen, lôi tay tôi trở về, cay đắng : “Loại học giả già này thì có gì đẹp chứ, thấy hắn có chút dáng vẻ chưa già đã yếu, thiếu sức sống rồi đấy.”
Tôi bật thành tiếng.
Anh như thật : “Em đừng có mà không tin, người như hắn ấy, không chừng mới 40 tuổi đầu đã hói đầu, đừng thấy hiện giờ nhã nhặn, đến lúc đó béo lên, người đầy mỡ chẳng ai sánh bằng đâu.”
Anh vào bộ ngực to lớn của mình: “Giống này, thích tập thể hình, không đè nặng tâm sự, cam đoan đến 80 tuổi rồi vẫn có thể em ch3t mê ch3t mệt đó.”
Tôi bị chọc ngặt nghẽo.
Trong lòng cũng hiện lên một ý niệm, hóa ra lão già Thẩm Hạc Chi đã từng ngu thiệt nha.
14.
Thẩm Hạc Chi như ước nguyện.
Một năm sau, tôi cũng cùng Phó Duật Niên đi Úc gặp bố mẹ .
“Con cũng nhẫn tâm quá nha, không liên lạc là không liên lạc, cho dù kết hôn rồi, bọn ta cũng là người nhà ngoại của con mà.”
Dì Phó ôm tôi khóc lớn.
Phó Duật Niên quay về nhà, có chỗ dựa vững chắc, thay đổi dáng vẻ khiêm tốn theo đuổi tôi khi còn ở trong nước.
“Đúng , lần này về nước, coi như là ấy thông minh, biết chủ liên hệ con giúp ấy trút giận, bằng không con định là sẽ không thèm để ý ấy đâu.”
“Xùy, ai còn không hiểu cái tính này nữa chứ.” Anh ngạo mạn .
Dì Phó dở khóc dở , giải thích với tôi: “Con cũng đừng tin nó, nó nha, rõ ràng là trở về xem con có ổn không đấy.”
“Nếu em ổn thì sao?” Tôi hỏi.
Phó Duật Niên sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Biết em tránh như tránh tà, nên nếu vẫn ổn thì nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt em, em chướng mắt đâu.”
Tôi im lặng , mãi đến khi hốc mắt đỏ bừng.
Lần này hoàn toàn không nhịn nữa, lúng túng bước đến dỗ tôi.
Kiếp trước, có lẽ cũng đã đến thăm tôi.
Nhìn thấy dáng vẻ tôi chịu đau chịu khổ Thẩm Hạc Chi như điên, một lòng dốc sức chăm lo cho gia đình và con trai, từ bỏ hội họa và tương lai của mình.
Vì , lặng lẽ quay về Úc, phối hợp với tôi, không phiền tôi.
15.
Xác định quan hệ với Phó Duật Niên xong, tôi lại trở về nước.
Tràn Hàm lên kế hoạch quay phim mới, tôi phải trở về phối hợp với ấy giai đoạn tiền kì.
Họp xong, chúng tôi nhàn nhã uống một ly cà phê.
Cô ấy cho tôi biết, mấy tháng kể từ lúc tôi đi Úc, cuộc sống hôn nhân của Thẩm Hạc Chi và Lục Nghiên Cảnh, trải qua như gà bay chó sủa.
Cô ấy vui mừng : “Thằng bé Như Cảnh kia, chúng ta đều biết chăm sóc thằng bé khó khăn đến nhường nào, mà Lục Nghiên Cảnh lại là một đại tiểu thư hai tay cũng không dính nước.”
Tôi dường như có thể mường tượng ra.
Thẩm Như Cảnh mắc chứng sạch sẽ, không thích trong nhà có người ngoài.
Lục Nghiên Cảnh kiêu căng như tiểu công chúa, không việc nhà.
Thẩm Hạc Chi say mê nghiên cứu, thích yên tĩnh, cơm bưng nước rót.
Trần Hàm đập bàn : “Cậu không biết đâu, hiện tại tất cả giảng viên sinh viên ở Đại học A, đều biết Thẩm Hạc Chi không ở phương diện đó, Lúc Nghiên Cảnh mới vừa kết hôn đã thủ tiết, tức điên rồi, vốn là không muốn giữ lại mặt mũi cho hắn nữa.”
“Đáo hoa cao ngạo lạnh lùng Thẩm Hạc Chi này, thoáng cái đã bị kéo xuống khỏi thần đàn, ch3t mất.”
Tôi nghe xong, chỉ ảm đạm.
Trần Hàm còn , lúc hai người cãi nhau, Thẩm Hạc Chi chỉ thở dài, Lục Nghiên Cảnh không thể so với tôi.
Lục Nghiên Cảnh tất nhiên là không phục rồi, nên hắn bèn từ tốn, liệt kê tường tận ra hơn mười ưu điểm của tôi.
Khiến Lục Nghiên Cảnh tức đến nỗi nửa tháng không về nhà.
Hiện tại ai ai cũng đều đoán xem, khi nào thì hai người này ly hôn.
Mà người đàn ông nào đó đang bận bịu giải quyết công việc ở nước ngoài, nghe Thẩm Hạc Chi không , hưng phấn đến hét lên, vội vàng gọi điện thoại cho tôi để xác nhận.
Tôi tất nhiên là không để ý tới rồi.
Sau khi khai máy, Lục Nghiên Cảnh đến tìm tôi.
Cô ta bị tra tấn đến mất hết ánh hào quang ngày xưa, vừa ngồi xuống đã ném giấy ly hôn vào tôi.
“Khương Ninh, là cố ý đúng không, nuôi miệng hai bố con nhà họ đến kén chọn như , là muốn trả thù tôi sao?”
Tôi nhẹ nhàng khuấy cà phê: “Tôi chăm sóc con cẩn thận như thế, mà thái độ của lại thế này à?”
Cô ta nghẹn lời.
“Cô nhẫn nhục chịu khó như , cứ sống hạnh phúc qua ngày với họ là rồi, tại sao phải đến đảo loạn cuộc sống của tôi, nếu không có , tôi cũng sẽ không lâm vào trạng như ngày hôm nay.”
“Cô Thẩm Hạc Chi không?” Tôi .
Cô ta bực bội : “Người tôi chỉ có Phó Duật Niên, tôi và Thẩm Hạc Chi vốn không thể chung đường đâu!”
Tôi đã hiểu ra.
Yêu và không , đối với ta và Thẩm Hạc Chi mà , là sự lựa chọn cân nhắc.
Họ đều ích kỷ như nhau, chỉ duy nhất bản thân mình.
Nếu họ nhau, tại sao có thể chịu nửa đời không liên lạc, không tưởng niệm, yên tâm trải qua cuộc sống hôn nhân của chính mình chứ?
Nếu họ không nhau, tại sao lúc vợ chồng của đối phương đều qua đời, lập tức trùng hợp gặp lại, tựa như cặp lữ bình thường mà đương cuồng nhiệt, ước gì có thể sống ch3t bên nhau?
Hiện tại tôi mới hiểu ra.
Mấy chục năm họ không liên lạc với nhau, là vì bên cạnh từng người, đều có người thay họ gánh trọng trách tiên phong đi trước.
Họ không nỡ bỏ loại phúc lợi và tiện lợi này.
Họ gặp lại nối lại tiền duyên, cũng chỉ vì đơn, không có người bầu .
Khi không còn lựa chọn nào tốt hơn, họ chính là kết hợp tốt nhất.
Đối với Thẩm Hạc Chi về già mà , sống lại một đời, hắn như nguyện mà kết hôn với mối đầu thời niên thiếu.
Nhưng kết quả là, người hắn nhớ mãi không quên, mãi về sau vẫn khắc sâu trong lòng, lại là người vợ cũ bị hắn phụ lòng là tôi đây.
16.
Thẩm Hạc Chi Ngã bệnh rồi, hắn mãnh liệt cầu tôi đến thăm hắn.
“Khương Ninh, phải đi rồi.” Hắn gắng gượng mở mắt ra tôi, run rẩy vươn tay về phía tôi.
Tôi ngồi bên giường, lẳng lặng hắn.
“Anh nhớ, từng đồng ý với em rằng, ngoại trừ chuyện đó ra, sẽ cho em vinh quang lớn nhất của một người vợ, cả đời này sẽ chỉ có mình em, tuyệt không phản bội em.”
“Là, từng .” Tôi không lảng tránh.
Hắn đau khổ cụp mắt: “Nhưng quên mất rồi. Anh có người phụ nữ khác, lại kết hôn thêm lần nữa.”
“Cho nên, đây là báo ứng của nhỉ.”
Tôi không đáp lại, hắn từ từ nhắm mắt lại, trải qua sốt cao rồi lịm đi.
Tôi biết, Thẩm Hạc Chi khi về già kia, đã trở về.
Hắn không thể hòa hợp với mình khi con trẻ.
Cả đời hắn suôn sẻ, gia đình lẫn sự nghiệp đều thành công, chỉ riêng mối đầu Lục Nghiên Cảnh từng tổn thương, vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Quả là khi trở lại thời còn trẻ, bù lại tiếc nuối của bản thân.
Lại phát hiện sự hoàn mỹ may vá lúc đầu, so sánh với tiếc nuối thì lại càng xấu xí đến không thể tả.
Hắn không chấp nhận cục diện như .
Hoặc là không còn mặt mũi nào đối mặt với tôi nữa.
Đủ loại nguyên nhân, tôi cũng không quan tâm nữa.
Thẩm Hạc Chi tỉnh lại lần nữa, như là đứa trẻ lạc đường, bình tĩnh tôi thật lâu, hai mắt phiếm hồng.
Lúc này dường như mới kịp phản ứng, bản thân đã trở lại.
Hắn nắm chặt lấy tay tôi, vội vàng : “Ninh Ninh, không phải hắn, em, chưa từng nghĩ tới chuyện phản bội em.”
Hắn năng không đầu không đuôi: “Em đối xử với lão già kia tốt quá, quá cưng chiều hắn, hắn vốn chưa từng trải qua nỗi đau mất em mà.”
“Anh không phải, em. Trải qua nhiều chuyện như , mới hiểu ra, người là em.”
“Em cho một cơ hội, nhất định sẽ sửa…”
Tôi rút tay ra, lắc đầu.
“Thẩm Hạc Chi, đây chính là , không thay đổi đâu.”
“Tính cách của quyết định không có năng lực phân biệt và nắm bắt những điều tốt đẹp, coi của người khác, là biểu hiện của sự yếu đuối.”
Cho nên, khi hắn suôn sẻ, coi thường tôi, không thèm ý đến tôi, cao cao tại thượng, tựa như thần linh của tôi.
“Nhưng khi tôi rời đi thật, lại sợ hãi.”
Cho nên, hắn nhục nhã tôi, hiện tại lại xuống nước năn nỉ.
Kiếp trước, hắn thắng thật sao?
Hiện tại tôi biết, hắn không hề.
Khoảng thời gian tươi đẹp nhất của hắn, không phải là dành cho người hắn .
Rõ ràng hắn có thể cùng tôi trải qua cuộc sống đắng cay mặn ngọt, lại không nắm chắc.
Hết lần này tới lần khác muốn phí hoài cả đời của nhau.
Tôi thấy nhẹ nhõm rồi.
Bởi vì loại người như Thẩm Hạc Chi, kết hôn với ai, đều là lãng phí thời gian.
Dù có sống lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn cũng nhất định không có hạnh phúc.
Mà tôi, không thẹn với lòng, vẫn có tương lai quang vinh mà tươi sáng.
Bà lão Khương Ninh của kiếp trước ơi, tôi muốn hòa giải với .
Sau đó hẹn gặp lại.
Ra khỏi bệnh viện, tôi lấy điện thoại ra, gọi điện thoại: “Phó Duật Niên, em nhớ .”
Tôi nóng lòng, muốn bắt đầu cuộc sống mới của mình rồi.
-HẾT-
Bạn thấy sao?