Sự Thức Tỉnh Của [...] – Chương 2

5.

Bốn giờ rưỡi sáng, đồng hồ báo thức của tôi vang lên.

Tôi tắt báo thức đi rồi tiếp tục trùm chăn kín đầu ngủ say.

“Mẹ ơi, con muốn ăn mì bò kho mẹ . Mẹ còn chưa nhào mì, con sắp muộn rồi!" Thẩm Như Cảnh đến gõ cửa phòng tôi.

Chỉ số IQ và tài năng của nó không phải là hoàn toàn di truyền từ Thẩm Hạc Chi, ngược lại là tính cách và cái tính ưa sạch thì rất giống.

Từ nhỏ đã nhất định phải ăn những bữa ăn do tự tay tôi nấu.

“Đi tìm bố đi.” Tôi trực tiếp kéo chăn qua.

Nó sửng sốt, đứng ngơ ra một hồi, sau đó nặng nề đóng cửa lại.

Sau khi ngủ một giấc no nê, tôi thấy cả người tràn đầy sức sống, sau đó tỉ mỉ trang điểm.

Rồi gọi tới số điện thoại đã lâu không gọi.

"Phó Duật Niên, nghe về nước dựng sự nghiệp, còn có là minh tinh? Hình như là họ Lục, tên Lục Nghiên gì đó hả?"

6.

Sau khi sống lại, điều đầu tiên tôi là điều tra Lục Nghiên Cảnh.

Cô ta là một diễn viên thần tượng, thế nên các thông tin rất dễ tìm thấy.

Trên mạng ta sắp tham gia một bộ phim điện ảnh lớn, sau lưng có nguồn vốn hỗ trợ bí ẩn, lần này là nhờ tư bản mà mới có vai.

Trước khi tôi chết, tôi nghe các y tá chuyện phiếm nên biết Lục Nghiên Cảnh đã gả cho một doanh nhân giàu có ở nước ngoài, tên Phó Duật Niên.

Phó Duật Niên ba năm trước bởi vì bệnh mà qua đời, hai người không có một mụn con.

Vậy thì tốt rồi.

Không ai biết, lúc 12 tuổi, tôi từng nhà họ Phó nhận nuôi một năm, gọi Phó Duật Niên là trai.

Anh từng thổ lộ với tôi, sau này tôi lại Thẩm Hạc Chi, sợ cùng có dính líu thì không tốt nên thẳng tay cắt đứt liên lạc với nhà họ Phó.

Ai có thể ngờ rằng, chính vì lần bỏ lỡ đó, chúng tôi lại trở thành những người đời hợp pháp bị c.h.3.t sớm của Thẩm Hạc Chi và Lục Nghiên Cảnh.

Sau khi gặp Phó Duật Niên, tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Em muốn ly hôn, nếu như lớn chuyện thì có thể sẽ cho hình tượng thiết lập của bị sụp đổ, hay là suy nghĩ thử xem có nên nâng đỡ ta nữa không?"

Sau đó, tôi bỏ lại tất cả việc nhà, chuyên tâm vẽ tranh trong phòng tranh của thân.

Tôi nghẹn khuất cả đời, c h ế t không nhắm mắt, tôi phát tiết toàn bộ sự căm hận vào bức tranh.

Lúc Thẩm Hạc Chi tìm tôi, tôi đang bưng khay màu và một cây cọ vẽ, cả người dính đầy các loại thuốc màu.

Điều này cho người vốn thích sách sẽ như Thẩm Hạc Chi phải cau mày.

Thấy tôi không có ý đi ra, hắn đành phải cất bước đi vào.

“Ninh Ninh, em biết Phó Duật Niên sao? Việc ta rút vốn khỏi bộ phim ‘Thôi Thành’ có liên quan đến em không?”

Phó Duật Niên không hổ là người ăn, hành rất nhanh, không chút dây dưa dài dòng.

Tôi tiếp tục vung cọ vẽ: "Sao , giáo sư Thẩm cũng ý đến chuyện trong giới giải trí sao?"

Thẩm Hạc Chi im lặng một hồi, mới cân nhắc trả lời: "Là người đại diện của nữ chính tìm tới , bộ phim này rất quan trọng với họ.”

Tôi tất nhiên là không tin: "Lục Nghiên Cảnh là gì của ?”

Thẩm Hạc Chi ngẩn người, nâng kính mắt, bất đắc dĩ : "Ninh Ninh, cũng không biết ấy, chỉ là..."

“Thẩm Hạc Chi, cảm thấy bức tranh này thế nào?” Tôi đột nhiên đặt bút xuống và bước sang một bên.

Trên tấm vải canvas cực lớn, ánh hoàng hôn đỏ như lửa chiếu sáng đường núi vắng lặng.

Một người phụ nữ mộc mạc, gánh hai cái giỏ nặng trịch đi trên đường núi đỏ rực.

"Ninh Ninh, em cũng biết không hiểu biết về hội họa mà, bộ phim ‘Thôi Thành’ kia … ”

Ngón tay của tôi vuốt ve chiếc giỏ, tự mình : "Anh có biết ấy đang gánh cái gì không? Là than củi.”

Tôi xoay người hắn, lạnh lùng mỉm .

"Mặt trời sắp lặn xuống núi, tảng đá dưới chân cũng ngày càng lạnh đi, nếu gánh than, ấy có thể tiếp sức cho mặt trời để tiếp tục soi sáng con đường phía trước."

“Ninh Ninh, than không thể nặng như , ánh mặt trời cũng không thể sáng lên nhờ vào than. Chuyện này không thể xảy ra .”

Cho nên đây chỉ là lời dối lừa gạt phụ nữ. Mặt trời sẽ lặn, con đường phía trước sẽ tối tăm.

Người phụ nữ ngốc nghếch trong tranh này, chính là tôi của kiếp trước.

Coi Thẩm Hạc Chi như mặt trời mà theo đuổi, coi Thẩm Như Cảnh như than trong sọt, là niềm hy vọng còn sót lại.

Luôn luôn, luôn luôn bị lừa dối bởi lời dối trá của bọn họ.

Đem theo gánh nặng đi về phía trước!

Tôi yên lặng bức tranh, đột nhiên xách thùng thuốc màu trên mặt đất lên, hất mạnh vào tấm vải canvas.

Màu bắn tung tóe.

Tôi tỉ mỉ vẽ tranh ba ngày, cứ như biến thành một tấm màn đen dày đặc.

Tôi thương tiếc cho sự ngu ngốc và cố chấp của tôi trong kiếp trước.

“Tất cả đều là lừa dối, giống như vĩnh viễn sẽ không tôi!" Tôi đột nhiên hét lớn, vừa thở hổn hển vừa trừng mắt hắn.

"Giáo sư Thẩm, xin hãy đồng ý ly hôn đi, đừng đổi ý, Khương Ninh tôi trước giờ không phải không có lựa chọn khác!"

Vẻ mặt Thẩm Hạc Chi chấn , trong kinh ngạc lại mang theo một tia sợ hãi.

“Lựa chọn khác, là Phó Duật Niên sao?” Hắn mím môi, run rẩy hỏi.

Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng đã biết tôi thật sự quyết tâm ly hôn.

7.

Hai ngày sau, Lục Nghiên Cảnh và người đại diện trực tiếp tìm tới nhà tôi.

Sau khi vào nhà, ta liền ngẩng đầu đánh giá bốn phía.

Vẻ mặt kia giống như là quan sát nơi ở của bản thân.

Lục Nghiên Cảnh hồi còn trẻ quả là vô cùng xinh đẹp.

Chỉ là cái vẻ mặt cao cao tại thượng, coi người khác chẳng đáng một xu kia, giống với lúc về già như đúc.

Từ vẻ mặt đó, có thể hình dung ta đã có một cuộc đời suôn sẻ cỡ nào.

Thẩm Hạc Chi khách sáo mời ngồi xuống, chủ giới thiệu hai bên.

Vị giáo sư vốn cao ngạo nay lại có thể vì người mình mà cam chịu cầu nối hòa giải.

“Bà Thẩm, và Duật Niên có quan hệ gì?” Lục Nghiên Cảnh dè dặt ngồi xuống, giọng điệu dường như muốn ám chỉ đến chuyện mờ ám nào đó.

Ồ, đến cầu xin người khác mà còn ra vẻ sao?

"Anh ấy từng tôi, ừm…đối với ấy, có lẽ tôi là mối đầu hoặc là người trong lòng cầu mà không chăng?"

Vẻ mặt của ta khẽ biến đổi.

Bàn tay bưng trà của Thẩm Hạc Chi bỗng dừng lại, về phía tôi: "Ninh Ninh, sao trước kia chưa từng nghe em nhắc tới?"

“Có câu người cũ nếu biết ý thì đừng nên xuất hiện, đừng phiền đến cuộc sống của người kia nữa. Mấy năm nay, tôi rất tốt đúng không, Thẩm Hạc Chi?”

Chung quanh yên tĩnh, chỉ có người đại diện nghiến răng, khẽ rít lên một tiếng.

"Vậy tại sao lại liên lạc với ta, là muốn khó dễ cho chúng tôi à?"

Lục Nghiên Cảnh khó chịu, ném túi xách trong tay lên bàn trà, khóa kéo kim loại nặng nề đập vào mặt bàn thủy tinh.

Âm thanh vừa sắc bén lại chói tai.

Ôi, thật đúng là có phong thái bà chủ của cái nhà này đó, tôi Thẩm Hạc Chi đầy ẩn ý.

Tôi cố ý : "Nghe ấy hình như đang , tôi muốn xem ấy có còn lưu luyến tôi hay không, nếu là có, thì khó xử rồi đây.”

“Đúng là cạn lời mà! Khương Ninh, đã kết hôn, con trai cũng tám tuổi rồi!”

Lục Nghiên Cảnh đứng lên, tức giận chỉ vào tôi, thở hổn hển.

Tôi đứng dậy, không khách khí hất tay ta ra, lạnh lùng : "Kết hôn thì sao, kết hôn thì không thể nghĩ đến mối đầu hả?"

“Cô...”

"Không chỉ nghĩ, tôi còn có thể khiến ấy thủ thân như ngọc vì tôi nữa cơ đấy! Cô giận rồi hả? Muốn cắn tôi sao?"

Lục Nghiên Cảnh rốt cục cũng nhận ra có gì đó không đúng, trong mắt hiện lên vẻ lúng túng, theo bản năng Thẩm Hạc Chi.

Hai người bối rối nhau trong thoáng chốc rồi lại nhanh chóng rời mắt.

Người đại diện nghe không hiểu: "Bà Thẩm, sao bà có thể như ? Chồng và con trai bà đều ở đây đó.”

Thì ra trong lúc chúng tôi cãi nhau, Thẩm Như Cảnh chẳng biết đã từ trên lầu đi xuống từ lúc nào, không biết đã nghe bao lâu rồi.

Trong mắt nó tràn đầy vẻ không thể tin: "Mẹ, là do gần đây mẹ đã người đàn ông khác nên mới bỏ mặc con sao?”

“Mẹ thật sự không cần con sao?”

Lục Nghiên Cảnh tức giận, hung hăng lườm Thẩm Hạc Chi.

Thẩm Hạc Chi vội vàng đứng dậy, dỗ dành nó: "Cảnh Nhi, mẹ con chỉ giận dỗi với bố thôi. Con nghe lời, mau lên lầu đi, bọn ta sẽ giải quyết.”

Thẩm Như Cảnh không quan tâm, chỉ chăm tôi, như muốn chờ chính miệng tôi thừa nhận.

Tôi chỉ như không thấy, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Ôi, Cảnh Nhi, thật mỉa mai sao.

Lúc trước hắn đặt tên con như chính là vì muốn quang minh chính đại gọi một tiếng Cảnh Nhi sao?

“Ninh Ninh, chuyện của người lớn không nên liên lụy đến trẻ con, điều này rất bất lợi cho sự trưởng thành của Cảnh Nhi.”

Thẩm Hạc Chi dỗ con trai lên phòng, nhíu mày không vui răn dạy tôi.

Buồn thật.

Hắn còn dám chuyện của người lớn không nên liên lụy đến trẻ nhỏ.

Vậy chuyện của đứa nhỏ kia, nên liên lụy đến người lớn sao?

Một trẻ đang độ thanh xuân phơi phới như tôi, nên vì bọn họ cảm sâu đậm, trộm nếm trái cấm mà một bảo mẫu không có danh phận sao?

Lục Nghiên Cảnh nổi giận đùng đùng đứng dậy, cầm túi xách bước đi, đụng vào bả vai Thẩm Hạc Chi.

“Vợ của thật không có giáo dưỡng, quả thực là một người đàn bà nông cạn, tôi không tin Duật Niên sẽ vì ta mà rút vốn, chúng ta cứ chờ xem.”

Tôi ở sau lưng khanh khách: “Tôi tin đấy Lục.”

“Dù sao ai mà chẳng có mối đầu, nếu Phó Duật Niên không tốt thì vẫn còn những người khác.”

Tiếng vừa dứt, Lục Nghiên Cảnh ở ngưỡng cửa, thiếu chút nữa ngã một cái, gần như chạy trối chết.

Tôi khoanh tay lẳng lặng ta.

Chỉ tiếc là chỗ dựa lớn Thẩm Hạc Chi của ta, bây giờ vẫn chỉ là một giáo sư ở trường học.

Chỉ cái tiếng trẻ tuổi đẹp trai chứ thành tựu học thuật lại chẳng nhiều nhặn mấy.

Tạm thời là không thể nhờ cậy.

Nếu không, năm đó hai người họ cũng sẽ không bị hiện thực quật ngã mà cắn răng chia tay.

“Khương Ninh, Phó Duật Niên đầu tư vào “Thôi Thành” là vì kiếm tiền, rất có lợi cho ta. Em cần gì phải như thế?”

Thẩm Hạc Chi thở dài, lời hắn nghĩ kiểu gì cũng đều là đang bất bình thay cho Lục Nghiên Cảnh.

Tôi nhạt: "Giáo sư Thẩm thay vì ở đây phê phán tôi thì thà đi thuyết phục những ông chủ lớn kia giúp Lục một tay còn hơn."

Đồng tử sau mắt kính của hắn bỗng co lại, theo bản năng giương môi muốn hỏi tôi điều gì đó.

Cuối cùng hắn lại rũ mắt, thở dài một tiếng, im lặng xoay người rời đi.

Tôi bóng lưng hắn mà thấy nực .

Kỳ thật hôm nay tôi bày ra cảnh này, là có ý trút giận cho mình, đồng thời cũng là thăm dò.

Nếu Thẩm Hạc Chi chột dạ áy náy, chủ đồng ý ly hôn, bồi thường cho tôi, tôi sẽ coi như hắn có chút lương tâm.

Nhưng, thật cho người ta thất vọng.

Hắn vẫn lảng tránh, ra vẻ không biết, cố chấp phải níu lấy tôi, chiếm sạch hết mọi thứ của tôi.

8.

Bạn thân gõ nhẹ vào trán tôi.

“Tại sao lại phải phiền phức như ? Cứ thẳng là cậu biết Thẩm Như Cảnh là con trai của bọn họ, Thẩm Hạc Chi cần thể diện, chắc chắn sẽ không dám níu kéo cậu.”

Cô ấy không đồng ý với sự thận trọng của tôi.

Là do ấy không hiểu Thẩm Hạc Chi thôi.

Kiếp trước hắn cùng Lục Nghiên Cảnh cố ý che giấu thân phận của Thẩm Như Cảnh, suốt mấy chục năm cũng không có tin tức nào bị lộ ra ngoài.

Làm sao hắn có thể từ bỏ danh tiếng chỉ vì lời của tôi?

Cho dù hắn không quan tâm đến bản thân, hắn cũng nhất định sẽ nghĩ cho Lục Nghiên Cảnh.

Lục Nghiên Cảnh năm nay đã 27 tuổi, nhất định phải có một bộ phim hay để thoát khỏi cái mác thần tượng đóng phim, để khán giả công nhận ta là một diễn viên thực thụ. Bộ phim kinh phí lớn này rất quan trọng đối với ta.

Nó liên quan đến việc ta có trở nên nổi tiếng và toả sáng hay mất đi vẻ hào nhoáng và bị giới này đào thải.

Ngoài ra còn có tin đồn với Phó Dật Niên.

, trong thời điểm này, ta không thể có một scandal nào hết.

Thẩm Hạc Chi ta như , sao hắn có thể không quan tâm tới ta?

Sau khi Phó Duật Niên lấy tóc của Lục Nghiên Cảnh, mẫu sinh học của gia đình ba người họ đã đầy đủ.

Tôi ngay lập tức gửi đi xét nghiệm DNA.

Trên đường về, tôi nhận điện thoại của Thẩm Hạc Chi, bảo tôi tối nay nhớ về sớm.

Hắn quyết định cùng tôi chuyện ly hôn.

Nhưng tôi không nghĩ tới, hóa ra đó là một cái bẫy.

Sau khi uống ba ly rượu vang đỏ vào bụng, cả người tôi đều không ổn, nóng bừng, lại còn có một ham muốn kỳ lạ nổi dậy.

Thẩm Hạc Chi ân cần đi tới đỡ tôi, hắn đang mặc chiếc áo sơ mi trắng tơ tằm tôi tự tay chọn cho hắn, cúc áo cởi đến cái thứ ba, lúc cúi người xuống, cơ ngực như ẩn như hiện.

Cổ họng tôi khô khốc, trong giây lát tôi không thể dời ánh mắt đi .

Cho đến khi hắn đỡ tôi lên giường, hai tay run rẩy cởi áo khoác cho tôi, tôi đột nhiên tỉnh táo.

“Thẩm Hạc Chi, dám bỏ thuốc tôi?”

Thân thể Thẩm Hạc Chi cứng đờ.

“Cút!” Tôi chỉ vào cửa và rống to, sự khó chịu trong cơ thể khiến tôi bật khóc.

Hắn luống cuống tay chân, thấp giọng dỗ dành: "Ninh Ninh, không phải, em chỉ lỡ uống nhiều quá thôi."

“Anh đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta hãy sống thật tốt, em muốn thế nào, …đều sẽ theo ý em.”

Tôi tát hắn một cái thật mạnh.

“Thẩm Hạc Chi, Khương Ninh tôi ở trong mắt ngu xuẩn như sao? Là thuốc hay là rượu, tôi không phân biệt sao?”

Kỳ thật tôi biết, nếu không phải sống lại, tôi sẽ không nhận ra sự khác biệt.

Hắn nguyện ý hiến thân, tôi cảm còn không kịp, sao có thể hoài nghi rượu có vấn đề chứ?

"Anh ra bộ dáng dũng hy sinh này cho ai xem đây?"

Tôi chỉ vào chóp mũi hắn mà chửi: "Tôi cho biết, tôi đã thấy toàn thân mập mạp, hói đầu, còn có bụng bia, đã muốn ói!"

"Cũng thấy khuôn mặt nhăn nheo sần sùi của , thân thể như ông già, đầy vết đồi mồi, da trên ngực rủ xuống tận bụng.”

"Anh cho rằng cho tôi uống loại thuốc đó là có thể khiến tôi thèm muốn sao? Thật buồn !"

Cơ thể nóng bừng cho tôi không lựa lời, tư duy hỗn loạn.

Mắng xong, tôi đẩy hắn ra, người đang vừa khiếp sợ vừa xấu hổ, chạy ra khỏi nhà.

Nửa đường trời đổ mưa, tôi liều mạng chạy như điên, gió lạnh thổi vào mặt, tôi đột nhiên dừng lại, chống đầu gối thở hồng hộc.

Khương Ninh, mày mắng đúng lắm!

Chẳng lẽ không phải sao?

Vứt bỏ lớp filter kia, mấy chục năm sau Thẩm Hạc Chi thật sự chính là bộ dáng xấu xí không chịu nổi như lời tôi .

Phẩm cách cao thượng, tài hoa hơn người của hắn giờ đều chẳng đáng một xu.

Dầm mưa nửa giờ, tôi nhận ra bản thân đang thật sự phát sốt, lập tức gọi điện thoại cho Phó Duật Niên.

Khi tỉnh lại tôi đã ở bệnh viện, tay còn đang truyền nước biển.

“Khương Ninh, hai vợ chồng em đang cái gì ?” Phó Duật Niên tỏ vẻ không vui, đưa di của cho tôi xem.

Là khung trò chuyện wechat của và Lục Nghiên Cảnh.

[Duật Niên, Khương Ninh chỉ là cùng chồng ấy giận dỗi, đến chỗ để tìm cảm giác tồn tại, ấy cả ngày chỉ ở nhà chăm chồng chăm con, sao hiểu cái gọi là điện ảnh.]

[Dù có nhớ cũ, cũng không nên điên cùng ấy, ở Hải Thành ai mà không biết ấy Thẩm Hạc Chi đến chết đi sống lại chứ.]

Tôi lướt lên trên thì thấy một cái video hơn một phút.

Trong video, tôi và Thẩm Hạc Chi ăn bữa tối dưới ánh nến, nhau đầy ý, sau đó tôi dựa vào trong lòng hắn, hắn đỡ vào phòng.

Tôi lạnh một tiếng, đem di trả lại cho Phó Duật Niên.

Sau đó gọi bác sĩ tới, kể lại huống một lần.

“Súc sinh!" Bác sĩ vừa đi, Phó Duật Niên chống nạnh nổi giận.

"Ninh Ninh, số tiền này bọn họ nghĩ cũng đừng nghĩ, thật sự là khinh người quá đáng, cho rằng phía sau em không có người chống lưng sao?”

Tôi kìm nén nước mắt.

“Không, em sẽ để cho bọn họ thua tâm phục khẩu phục.”

Phó Duật Niên khó hiểu tôi.

Bạn thân Trần Hàm đang trên đường tới, ấy mang theo phương án đầu tư vào phim điện ảnh hoạt hình mà gần đây chúng tôi đẩy nhanh tốc độ ra.

Thẩm Hạc Chi một câu rất đúng, việc Phó Duật Niên đầu tư vào Lục Nghiên Cảnh là hoạt thương mại, với mục đích kiếm tiền.

Tôi sao có thể ép chỉ bằng mối năm xưa chứ?

Lần này sống lại, tôi nhất định phải ly hôn, cũng nhất định phải phát triển sự nghiệp.

Kiếp trước, bởi vì Thẩm Hạc Chi thích sạch sẽ, tôi từ bỏ hai mươi năm khổ cực học vẽ, toàn tâm toàn ý phục vụ bố con họ.

Lúc đó Trần Hàm từng mời tôi đảm nhận chỉ đạo nghệ thuật cho bộ phim hoạt hình Trung Quốc của ấy.

Tôi nghĩ đến việc Thẩm Như Cảnh học hành căng thẳng, các lớp học năng khiếu xếp lịch kín mít, nó và bảo mẫu cũng không hợp nhau nên cự tuyệt cơ hội này.

Bây giờ tôi không chỉ đảm nhận vai trò chỉ đạo nghệ thuật, mà còn trở thành nhà sản xuất.

Cho nên, khoản đầu tư này của Phó Duật Niên, mặc kệ có sự tồn tại Lục Nghiên Cảnh hay không, tôi đều sẽ giành lấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...