7
Mãi cho đến khi, trong lớp có một học mới chuyển tới.
Cậu ta tên là Lâm Mặc, vẻ ngoài đúng là có chút tri thức, cả người bao phủ bởi hàng hiệu lại có tấm lòng nhân hậu hiếm thấy.
Cậu ta đối với Cố Niệm Y rất tốt, thường xuyên chăm sóc nó rất nhiều.
"Tôi biết cậu là một đứa trẻ mồ côi, tôi đã từng đến đó nên tôi biết họ đáng thương đến mức nào."
"Bọn họ cũng không phải cố ý, tôi tin rằng chỉ cần cậu có thể tốn chút tâm tư đối tốt với bọn họ thì bọn họ cũng sẽ đối tốt với cậu."
Cố Niệm Y coi cậu ta như cầu nối để bước vào xã hội thượng lưu, vô cùng dựa dẫm vào cậu ta.
Mãi cho đến ngày đó, Lâm Mặc muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật.
Cố Niệm Y tội nghiệp tôi.
"Mẹ, học con sắp tổ chức sinh nhật, có rất nhiều cùng lớp tới dự, mẹ có thể cho con một ít tiền để chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu ấy không?"
Tôi hỏi: "Bao nhiêu?"
Con nhỏ run rẩy giơ hai ngón tay ra: “20.000, mẹ cũng biết mà, các cùng lớp con đều là phú nhị đại, bọn họ bình thường cũng rất khinh thường con, nếu như con mang quà rẻ tiền đến thì sau này họ sẽ càng không thích con hơn."
"Con chỉ muốn có vài người thôi mẹ ơi, sau này con nhất định sẽ trả lại số tiền này cho mẹ!"
Tôi hừ lạnh một tiếng.
"Trả lại? Cô lấy gì trả lại? Cũng không phải tôi không biết điểm của tệ như bùn, sau này có khi sẽ phải học trường nghề, tìm việc cần tay nghề, tự nuôi sống bản thân còn có thể, còn muốn vay tiền để thỏa mãn lòng hư vinh của mình?"
"Quên đi, dù tôi có dùng tiền nuôi chó hoang cũng sẽ không cho !"
Nói xong, tôi thoáng qua hận ý trong mắt nó, nhạo trở về phòng.
Vừa đi, tôi vừa gọi điện thoại.
"Ừm, loại tiền hàng này không cần phải đích thân đến giao cho tôi đâu, chút tiền ấy tôi cũng lười thu."
"Đếm chi, cũng chỉ hơn 100.000 thôi, tôi mà còn không tin sao?"
Trong phòng, trên màn hình camera theo dõi của điện thoại di , tôi thấy Cố Niệm Y đang gọi điện thoại đòi tiền Cố Minh vẫn chưa về nhà.
Nhưng bây giờ Cố Minh ngay cả việc ăn mặc cũng khó khăn, sao có thể lấy ra mấy chục ngàn mua quà cho nó.
Không thể lấy tiền, con nhỏ lại không cam lòng buông tha cơ hội hòa nhập vào giới nhà giàu lần này.
Vì thế, ánh mắt của nó về phía cặp tài liệu tôi cố ý để lại trong phòng khách.
Phía dưới khóa kéo, một xấp tiền mặt vừa vặn lộ ra.
Con nhỏ trái phải thấy bốn phía không có ai nên vội vàng đi qua, cầm tiền đếm, rút ra khoảng 20.000 tệ, để lại 100.000 tệ.
Nó nhanh chóng nhét vào túi mình rồi xoay người đi ra cửa.
Bạn thấy sao?