Sự Thiên Vị Mang [...] – Chương 6

6

 

Cố Minh và Bạch Lộ Y nhọc lòng như thế, tôi không thể để bọn họ thất vọng .

 

Rất nhanh, tôi đã xong thủ tục nhập học cho Cố Niệm Y, đưa nó vào trường.

 

Buổi tối hôm đó, Cố Minh đen mặt đi vào phòng.

 

"Bà xã, em với giám đốc Trần đó không phải là sao, sao ta vẫn thu học phí? Một tháng 50 nghìn tệ nhiều như ?"

 

Tôi quét mắt ta: "Người ta là bè, cũng không phải kẻ ngốc, tư chất Cố Niệm Y bình thường, tôi mời người ta ăn cơm, vất vả lắm mới nhét vào , nếu không đóng nổi học phí để nó đến trường khác đi."

 

Trong mắt Cố Minh hiện lên một tia u ám.

 

"Không có, không có ý đó, gần đây cũng rất eo hẹp, nếu không, em thay đóng học phí cho con bé trước đi, sau đó trả lại cho em."

 

Với thói quen tiêu tiền như nước của ta và Lý Quế Hoa, cả đời cũng không trả .

 

Tôi từ chối thẳng thừng.

 

"Gần đây công ty hoạt cũng khó khăn, không biết khi nào toàn bộ số tiền trong tay sẽ đầu tư, tốt nhất nên tự tìm cách đi."

 

Vẻ mặt ta khó coi, xoay người nằm ngủ.

 

Chỉ một tháng học phí đã vét sạch của cải của ta và Lý Quế Hoa.

 

Tôi vô cùng may mắn, cho dù ở bên ta, lập gia đình, tôi cũng không bao giờ cho không ta một phân tiền, ngay cả khi nhau, nhiều nhất cũng chỉ mua vài mẫu quần áo cho ta.

 

Cho nên nhiều năm như , trình độ kinh tế của ta so với trước kia hầu như không có gì thay đổi.

 

Sau đó, hàng ngày con tôi đều sẽ kể lại cho tôi nghe những gì diễn ra ở trường.

 

Ngày đầu tiên Cố Niệm Y đến trường, tiền của Cố Minh quá ít, không mua nổi quần áo quá xa xỉ cho nó, hơn nữa thành tích của nó quả thực không đạt cầu nên các cùng lớp đối xử với nó rất lạnh lùng. 

 

Vì thế, để có thể hòa nhập với các học, không phụ sự khổ tâm của Cố Minh và Lý Quế Hoa đồng thời tích lũy các mối quan hệ ở đây, nó bắt đầu triển khai sở trường của mình.

 

"Trước giờ mình chưa từng học ở một trường như thế này, ở đây đẹp quá! Các trong lớp đều rất tốt, tôi muốn ở bên cả đời!"

 

"Trước kia những đứa trẻ trong nhi viện luôn b/ắ/t nạ/t mình, mình nằm mơ cũng muốn gặp bè như mọi người!"

 

"Hy vọng các đừng ghét bỏ mình và với mình không?"

 

Đáng tiếc chính là những đứa trẻ nơi này hầu như đều là phú nhị đại, hoặc những học sinh đứng đầu nhận vào dựa trên điểm số.

 

Gia đình các sinh viên ưu tú có thể không giàu có, rất khiêm tốn.

 

Đối mặt với Cố Niệm Y thích đóng vai thê thảm, sự kiên nhẫn của các phú nhị đại giảm xuống mức thấp nhất.

 

"Tôi này, ở đây bộ tịch gì? Chẳng lẽ mong đợi chúng tôi thông cảm cho , bố thí cho sao? Quên đi, người như tôi thấy nhiều rồi, cha tôi bên ngoài có ba bốn năm người so với thoạt còn đáng thương hơn nhiều, cũng không có thứ gì tốt cả."

 

"Nhìn thấy như tôi cảm thấy mắc ói, nhi thì sao, tôi nợ à? Cũng không phải tôi bảo cha mẹ vứt bỏ , số mình không tốt còn trách ai?"

 

"Làm với , tôi sẽ bị cả đời."

 

Con nhỏ giả bộ thảm không khơi dậy sự thương của bất cứ ai mà còn khiến hoàn cảnh của nó càng trở nên khó khăn hơn.

 

Các học xa lánh nó, con cũng không còn lên tiếng giúp nó giống kiếp trước, giúp nó hòa nhập với mọi người.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...