3
Cuối cùng, mẹ chồng Lý Quế Hoa thật sự đến phòng bảo mẫu và nhường phòng của mình cho Cố Niệm Y.
Đến giờ ăn tối, tôi nấu đồ ăn cho con , Cố Minh và mẹ chồng ngửi mùi đồ ăn liền đưa Cố Niệm Y đến bàn ăn.
Tôi họ với vẻ mặt lạnh lùng.
"Không phải đã rồi sao, Cố Niệm Y là trách nhiệm của hai người, những thức ăn này là tôi dùng tiền mua."
Cố Minh ngẩn người, dường như không ngờ tôi lại nghiêm túc như .
"Bà xã, một bữa cơm mà thôi, em..."
Tôi thấy ta khẽ chạm vào cánh tay Cố Niệm Y, nó vội vã ứa nước mắt.
"Mẹ, con biết mẹ không thích con con thật sự rất đói, con có thể việc cho mẹ, chỉ cần mẹ có thể cho con ăn một bữa cơm no là rồi."
"Ở nhi viện, con chưa bao giờ ăn một bữa cơm no, chỉ có thể ăn đồ ăn thừa của những đứa trẻ khác..."
Một màn biểu diễn đáng thương khiến Cố Minh và mẹ chồng càng vui mừng.
Cũng giống như kiếp trước, bọn họ tin rằng tôi mềm lòng, không thấy sự đau khổ trên đời nên sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ những người đang đau khổ.
Mà quả thực, tôi cũng thấy mềm lòng khi Cố Niệm Y hết lần này đến lần khác giả vờ đáng thương, khốn khổ.
Cho nên, Cố Minh và mẹ chồng càng ngày càng không kiêng nể gì, thừa dịp tôi đi công tác bọn họ tố cáo con gian lận, buộc con quỳ gối trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường xin lỗi.
Trong thời gian con chuẩn bị thi đại học, Cố Niệm Y đứng trước mặt các học bịa đặt con trộm tiền, khiến cuộc sống của con bé gà bay chó sủa, sau khi thi trượt đại học, nó còn tung tin khắp nơi con gian lận là thật.
Sau đó, con học lại một năm, thật vất vả phát huy như thường thi đậu một trường đại học tốt, chuyện đương, cuối cùng có thể nghênh đón tương lai hạnh phúc huy hoàng.
Kết quả, Cố Niệm Y thích trai của con bé, mẹ chồng hung tợn bức ép con chia tay nhường trai cho Cố Niệm Y.
Con không chịu, Cố Minh liền tuyên truyền trắng trợn, con là người thứ ba đã cướp đi trai của em .
Con nhảy lầu, tinh thần tôi hoảng hốt cũng bị Cố Minh chec.
Chỉ sau khi chec tôi mới nhận ra thân thể gầy gò của con tôi đã phải chịu biết bao tủi nhục, đau khổ ở một nơi mà tôi không thể thấy.
Tôi ghét bản thân mình có mắt như mù, tôi biết người đáng hận thật sự chính là bọn họ.
"Được rồi, nếu muốn ăn cơm ở đây cũng , thế này đi, đi giúp Tô Tô giặt quần áo, nhớ nhất định phải giặt bằng tay, tiện thể quét dọn phòng luôn, đúng rồi, tôi còn đặt mua một cái sô pha vừa lúc ở dưới lầu, khiêng lên đi."
"Khi nào xong thì khi đó có thể ăn cơm."
Cố Niệm Y trừng to mắt, "Con?"
Tôi thản nhiên : "“Không phải vừa rồi ở đây xin ăn sao, chẳng phải đã chỉ cần tôi cho ăn là có thể việc sao?"
Cố Niệm Y bất lực về phía Cố Minh.
Vẻ mặt Cố Minh cũng khiếp sợ: "Em lại để một đứa trẻ như nhiều việc như ? Rõ ràng em có thể người những việc này."
"Bảo mẫu trước đó đã từ chức, chúng ta không thể tìm người khác sao?"
Tôi ta từ trên xuống dưới, giọng điệu thờ ơ.
“Lúc đó đã hứa sẽ chăm sóc nó, bây giờ lại muốn đổ lỗi cho tôi sao? Tôi có phải là người thu gom rác không? Đó là công việc nó có thể , tôi cũng không ép nó , nếu nó không thì cút."
"Nếu không vừa mắt, có thể giúp nó. Hơn nữa, tiền người chẳng phải tôi là người bỏ ra sao? Anh nhẹ nhàng như tôi còn tưởng rằng thật sự có tác dụng gì ở trong nhà này đó chứ."
Trước mặt Cố Niệm Y, Cố Minh ăn cơm chùa nhiều năm như , cũng là lần đầu tiên mất mặt.
"Đủ rồi! Mạnh Vãn, hôm nay thật quá đáng!"
Nói xong, ta dắt Cố Niệm Y và Lý Quế Hoa ra cửa.
"Chúng ta ra ngoài ăn!"
Bạn thấy sao?