2
Dứt lời, nháy mắt cả phòng khách đều im lặng.
Mẹ chồng đỏ bừng mặt: "Mạnh Vãn, con cái gì ? Dù sao mẹ cũng là trưởng bối của con!"
"Nhiều năm như , mọi việc ta đều vì muốn tốt cho vợ chồng son các con, bây giờ ta già rồi, không còn giá trị lợi dụng, con cũng không thể đối với ta như !"
Trưởng bối?
Bà ta là trưởng lão gì ?
Bà ta giúp con trai mình đón con riêng vào nhà, khắp nơi chĩa vào ép buộc con ruột của tôi, cho đến khi Tô Tô bị trầm cảm nhảy từ một tòa nhà cao tầng xuống...
Bà ta không xứng với hai chữ "trưởng bối".
Tôi liếc bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng : "Hoặc là con nhỏ ở, hoặc là bà ở, nơi này là nhà của tôi, căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi, nếu bà không muốn thì con trai bà có thể mua căn nhà khác cho mấy người ở."
Cố Minh gì có tiền mua nhà chứ.
Nhiều năm như , ta vẫn luôn giữ chức vụ nhàn hạ ở công ty tôi, lãnh lương mấy nghìn tệ một tháng, một kẻ ăn không ngồi rồi bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Đừng là mua nhà, để ta mua cho mình một bộ quần áo ra hồn cũng là một vấn đề.
Không hề khoa trương khi , bọn họ ăn, uống, mặc trên người đều do tôi mua.
Tôi không chút lưu , cả người mẹ chồng sững sờ tại chỗ.
Cố Minh cũng không thể tin tôi chằm chằm, "Bà xã, em sao ? Có phải mang Niệm Y về nên em không vui không?"
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Hình như mấy người cũng chưa từng hỏi ý kiến tôi đã trực tiếp mang người về, tôi có vui hay không quan trọng sao?"
Cố Minh lộ vẻ xấu hổ.
"Bà xã, nghĩ em lương thiện, con một mình cũng đơn nên vốn muốn tạo cho em một niềm vui bất ngờ."
"Niềm vui bất ngờ?"
Tôi lạnh một tiếng: "Quả thật rất vui mừng, đột nhiên có thêm một đứa con không rõ ràng, ai biết cha mẹ ruột của nó là ai chứ?"
"Nhỡ đâu ba nó là một tên cầm thú cặn bã, mẹ nó là ở khu đèn đỏ, hậu hoạn vô cùng, điều đó thật đáng sợ."
Sắc mặt Cố Minh có chút khó coi, ta vẫn cố nặn ra nụ .
"Sao có thể chứ, em xem đứa nhỏ này thoải mái đứng đắn, vừa chính là đứa bé trong sạch, đoán chừng có số phận không tốt, chúng ta nhận nó cũng là tích đức cho mình."
Tôi khẩy : "Cả đời tôi chưa từng chuyện gì trái với lương tâm, không cần cố tích đức, chẳng lẽ đã chuyện gì táng tận lương tâm? Cho nên nóng lòng muốn giữ nó lại?"
Cả người Cố Minh cứng đờ, nụ càng khô quắt.
"Anh... Bà xã, em thế là có ý gì? Anh là người thế nào không lẽ em còn không biết sao, nhiều năm như đã chuyện gì trái với lương tâm?"
Là chưa từng chuyện gì trái với lương tâm.
Bởi vì, khi ta những chuyện xấu xa vô cùng kia căn bản không hề cảm thấy có lỗi chút nào, và chắc chắn ta cũng không có cảm giác có lỗi với tôi.
Khóe miệng tôi cong lên.
"Đùa thôi, giữ nó lại cũng không phải là không thể."
Nếu không giữ Cố Niệm Y lại, sao tôi có thể báo thù cho tôi và con đây?
"Có điều tạm thời tôi không có ý định nhận nuôi một đứa trẻ nào cả, thế này đi, mỗi tháng không phải cũng có tiền lương sao, liền cầm tiền của mình nuôi nó đi, phòng trong nhà, nhiều nhất tôi chỉ có thể cho mấy người một phòng bảo mẫu."
Trong mắt Cố Minh hiện lên vẻ thất vọng, nhanh chóng gật đầu.
"Anh biết bà xã là người tốt bụng, sẽ không thấy chec mà không cứu."
Đoán chừng bọn họ đang mơ đẹp dùng tiền của tôi nuôi con riêng, cuối cùng ép chec con tôi, lái xe đâm chec tôi, sau đó lấy đi tài sản của tôi.
Để Cố Niệm Y ở lại là bước đầu tiên trong kế hoạch của họ.
Đây cũng là bước đầu tiên để trả thù của tôi.
Bạn thấy sao?