1
Cố Minh mở cửa, vừa đi tới vài bước, phía sau hắn có một khuôn mặt non nớt, cẩn thận dò xét đi vào.
"Mẹ, con vừa ba nhận nuôi, con tên là Niệm Y."
"Cảm ơn ba mẹ đã cho con một chỗ ăn ngủ."
Không ngờ tôi lại trọng sinh trở về lúc này.
Cố Minh cũng có chút khẩn trương: "Bà xã, đứa nhỏ này có duyên với ..."
Tôi thoáng qua khuôn mặt có ba phần tương tự Cố Minh, trong lòng không nhịn khẩy.
Không có duyên cũng không con riêng.
Nhưng bề ngoài tôi bình tĩnh : "Ồ, vào đi."
Cố Minh thở phào nhẹ nhõm, nắm tay con nhỏ dẫn nó ngồi xuống.
Ngay cả mẹ chồng ngày thường lười đến mức hận không thể ăn cơm ở trên giường cũng đích thân gọt hoa quả.
"Đứa nhỏ Niệm Y này vừa đã thông minh hiểu chuyện, có thể nhận nuôi nó là may mắn của nhà chúng ta."
Cố Minh phụ họa theo, cợt nhả với tôi.
"Đúng , bà xã, không phải em vẫn luôn muốn nhận nuôi một đứa con sao, Niệm Y là do đã chọn lựa kỹ càng ở nhi viện, nhất định sẽ không khiến em thất vọng!"
Hai người thân thiết nắm tay con nhỏ, hỏi han ân cần.
Thật là một cảnh tượng ấm áp, ngược lại có vẻ tôi và con vẻ mặt mờ mịt bên cạnh giống như là người ngoài chen chân vào gia đình bọn họ.
"Bà xã, Niệm Y rất đáng thương, ở nhi viện ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bằng không nhường phòng của Tô Tô cho con bé nhé?"
Giống như kiếp trước, da mặt Cố Minh dày đến long trời lở đất.
Công khai đem con riêng của mình mang về nhà, còn tự cho là thông minh thay con nhỏ cố gắng chia tài nguyên của con tôi.
Con tôi quá tốt bụng và đồng ý không chút do dự.
"Được mẹ ơi, trông ấy rất đáng thương, con ở đâu cũng ạ."
Tôi phản đối.
"Không , hiện tại Tô Tô đang chuẩn bị thi cấp ba, đột nhiên thay đổi hoàn cảnh có thể sẽ không thích ứng ."
"Thế này đi, bảo mẫu vừa bị sa thải cách đây không lâu, nên để nó ở trong phòng của bảo mẫu, sạch sẽ không cần dọn dẹp đâu."
Mẹ chồng sốt ruột liếc tôi.
"Mạnh Vãn, con đừng hẹp hòi như , biệt thự lớn như , lại không thể nhường một phòng cho đứa nhỏ đáng thương này sao?"
"Một đứa trẻ như sao có thể sống trong một căn phòng nhỏ như ?”
Tôi khẽ mỉm , rất là đồng ý gật đầu.
"Đúng , sao nó có thể chịu khổ ."
"Vậy thế này đi, nếu bà đã thương nó, bà cũng không phải trẻ con, da dày thịt béo, bà ở phòng bảo mẫu đi."
Bạn thấy sao?