Nàng mỉm , nước mắt vẫn lặng lẽ rơi.
“Thái Bình, mai con sẽ khỏe lại.”
Nàng đút cho ta chén thuốc, ta dần có lại khí lực.
Nàng ôm ta vào lòng, giọng khẽ như gió:
“Thiên hạ đã yên bình, Đại Hạ không còn cần hùng như cha con nữa.”
“Hắn từng là huynh đệ của cha con, giờ là đế vương ham quyền lực.”
“Nữ vũ cơ Man Di lấy tính mạng đổi cho ta viên giải dược này, nên ta sẽ giúp con trai nàng ta ngồi lên ngôi Thái tử.”
“Thái Bình, con phải khắc cốt ghi tâm mối hận hôm nay.”
“Mẫu thân sẽ thay con trải đường, đưa con lên ngôi cửu ngũ.”
Khi ta tỉnh lại, phụ thân đang ngồi bên giường.
Còn mẫu thân… không còn thấy nữa.
Ta không hỏi người đã đi đâu.
Chẳng bao lâu, kinh thành truyền tin:
Hoàng cung xuất hiện một vị quý phi mới, thịnh sủng vô cùng.
Đến cả hoàng hậu đang giữ ngôi trung cung cũng bất an.
Phụ thân đưa ta về lại Lương Châu, thu dọn mọi thứ.
Ông lúc thì nắn trâm mẫu thân, lúc lại nghịch khuyên tai nàng.
Nhìn hộp phấn son chưa dùng hết, ông ôm lấy y phục của nàng, ngồi bệt xuống đất.
Lưng ông… khom xuống.
Quân thần Đại Hạ, ác mộng của Man Di, hùng của thiên hạ, đã mất đi ái thê của mình.
Ta nhớ năm ta tròn mười hai, hoàng hậu – mẫu vi hành đến Lương Châu mừng sinh nhật ta.
Bà là biểu muội của mẫu thân, diện mạo rất giống, cảm cũng thân thiết.
Thế mà hôm đó… chính bà đã hủy diệt gia đình ta.
Bát canh bà mang ta, chén rượu bà mời cha ta, đều có độc.
Mẫu thân trấn thủ phủ vương Lương Châu suốt mười hai năm, tường đồng vách sắt.
Nhưng hôm đó, khách quá nhiều, người của hoàng hậu lại càng nhiều.
Bà nắm tay mẫu thân gọi “tỷ tỷ”, xoa đầu ta gọi “Thái Bình”.
Không ai ngờ, nụ ấy… đã tẩm độc từ lâu.
Phụ thân đưa ta rời khỏi Lương Châu trong đêm.
Tôn thúc thúc cùng các tướng quân tiễn đưa.
Ông nghẹn ngào hỏi:
“Tướng quân, người đi rồi, chúng ta biết hành thế nào?”
Phụ thân đáp một chữ:
“Chờ.”
Chờ ta trưởng thành.
Chờ rễ cây lan khắp Lương Châu.
Cha con ta men theo hướng Bắc, đi đến mệt mỏi thì dừng lại ở Dung huyện.
Dung huyện là nơi có giống mơ ngọt nổi tiếng, non nước hữu , cảnh sắc thanh bình.
Lại thêm hai năm, tin tức từ kinh thành truyền đến tận nơi.
Dân chúng bàn tán xôn xao khắp đầu đường ngõ chợ.
Ta và phụ thân ngồi tại một quán hoành thánh, lặng lẽ lắng nghe.
“Nghe chưa, Hoàng thượng lập Thái tử rồi!”
“Không phải con ruột của hoàng hậu đâu!”
“Đúng , là lục hoàng tử do quý phi nuôi dưỡng.”
“Nghe bảo hồi bé sống trong lãnh cung, quý phi không con nên nhận nuôi. Vậy mà hai năm ngắn ngủi, đã trở thành Thái tử.”
“Hoàng hậu chắc khó mà sống yên rồi.”
Tiếng cợt vang lên, tò mò xem quý phi kia dung mạo ra sao.
Phụ thân ta ho dữ dội, ống tay áo che miệng đã nhuốm máu.
Năm ấy, viên giải dược kia… đã dùng cho ta.
Còn phụ thân, một thần y cứu sống, thương căn bị tổn , khó sống lâu dài.
Ta cúi đầu ăn hoành thánh, trong chén nước nổi lăn tăn sóng gợn.
Ta thì thầm:
“Cha, người phải sống thêm vài năm nữa nhé. Con vẫn chưa học xong đâu.”
Người , búng nhẹ trán ta:
“Con từ nhỏ thông minh khác người, trí nhớ kinh người, thiên phú hơn người, nay lại bộ tịch với cha là sao?”
Ta ngẩng đầu, ông mà chẳng nên lời.
Thấy mắt ta hoe đỏ, phụ thân sững lại.
Trên đường về, ông nắm tay ta, chậm rãi bước đi.
Hoa mơ rơi rụng, phủ trắng đầu vai.
Ông bỗng giơ tay nhặt lấy một đóa hoa, về phương Bắc thì thào:
“Lại một mùa hạ nữa rồi. Kinh thành hẳn đang oi bức. Nàng vẫn ghét mùa hè lắm… Không biết có lại ham ăn lạnh về đêm, lại ăn mấy quả trái cây ướp đá hay không…”
Ta mái đầu ông đã bạc trắng, khuôn mặt hằn sâu dấu vết phong sương.
Đâu còn dáng dấp vương giả uy nghi năm nào.
Mẫu thân đúng… mối hận này, ta sẽ khắc cốt ghi tâm.
08
Tin ta trở về lan khắp đại doanh Lương Châu.
Trong chớp mắt, lễ vật các thúc bá đưa tới gần như chất đầy phủ Thứ sử.
Bao năm qua hễ có kỳ trân dị bảo nào, họ đều giữ lại cho ta.
Tôn thúc thúc trao cho ta một mật báo từ kinh thành, thấp giọng :
“Những năm gần đây, Hoàng thượng chủ trương giảm binh quyền, chia tán tinh binh.
Cảnh tượng tướng quân năm xưa một người chưởng ba mươi vạn quân, đã là dĩ vãng không thể quay lại.
Nay Hoàng thượng sắc phong mười vị Phiêu Kỵ tướng quân, chia quyền binh cho mười nơi, mỗi người một cõi.
Hiện tại Lương Châu thành do ta quản, còn sáu thành khác, Thứ sử và tướng quân cũng đều là người của ta.”
Những việc ấy, ta từ lâu đã biết.
Dù ở nơi xa như Dung huyện, ta vẫn rõ thiên hạ đại thế.
Trước khi rời đi, mẫu thân đã để lại toàn bộ mật tuyến tin tức và sổ sách của Thôi thị cho ta.
Ta khẽ xoay con sư tử ngọc trên bàn, nhàn nhạt :
“Man Di âm thầm tích lực hai mươi năm, nay tin phụ thân ta mất truyền ra, chúng tất sẽ ngọa hổ tàng long, rục rịch nổi dậy.
Đến khi binh đao nổi lên, tất cần có người định cục diện.
Binh quyền… sớm muộn gì cũng sẽ về tay ta.”
Nghe hai chữ Man Di, mắt Tôn thúc thúc chợt bốc lên sát khí, nén giận :
“Chúng mà dám có hành gì… thì đừng hòng sống sót mà trở về!”
Chuyện ta và phụ thân trúng độc, dính líu đến bao âm mưu lợi ích.
Man Di bày mưu, Hoàng thượng dung túng, hoàng hậu thuận nước đẩy thuyền.
Chẳng ai vô tội.
Sinh thần năm ta mười hai tuổi, bao người đã bỏ mạng nơi vương phủ Lương Châu.
Mẫu thân ta kiệt sức chống đỡ, cũng không thể xoay chuyển càn khôn.
Nếu năm đó nàng không tiến cung, có lẽ ta và phụ thân đã chết từ lâu.
Bất ngờ, Tôn thúc thúc quỳ xuống trước mặt ta, không lời nào.
Ta trầm mặc một hồi, rồi bình tĩnh lên tiếng:
“Tôn thúc thúc, ta hiểu tâm tư của người.
Mối thù của Tần gia, huyết hận của Thái Bình quân, tuyệt đối không thể liên lụy bá tánh.
Thứ ta muốn… chỉ là mười ba thành Lương Châu.
Đó là nơi phụ thân ta đổ máu dựng, là cội rễ của Thái Bình quân.”
Những năm sống ở Dung huyện, ta hiểu ra một điều.
Thiên hạ hưng, dân khổ.
Thiên hạ vong, dân càng khổ.
Bách tính không quan tâm ai vua, ai tướng.
Họ chỉ mong sống yên ổn.
Đừng bắt họ nhập ngũ, đừng để họ mất chồng, mất cha, mất con nơi chiến trường.
Đừng để nữ nhân của họ góa bụa quạnh.
Tạo phản… ta vĩnh viễn không .
Ta đỡ Tôn thúc thúc đứng dậy.
Ông dài giọng thở than, hổ thẹn :
“Mấy năm nay mạt tướng thân ở chức cao, lãng quên sơ tâm.
Quên mất khi xưa mạt tướng cũng là một tiểu binh ly hương, để lão mẫu đơn độc chốn thôn quê.”
Ta vỗ vai ông, trấn an:
“Lương Châu thành hôm nay đã rất tốt rồi.
Tôn thúc thúc, người rất tốt.”
Trước khi rời phủ, ta nhờ Tôn thúc giúp ta báo danh đại tỷ võ Lương Châu quân.
Ta đã rời xa nơi này quá lâu.
Tuy các thúc bá đều biết rõ bản lĩnh ta, nếu ta bỗng nhiên nắm binh quyền, e rằng không tránh khỏi lòng người bất phục.
Tôn thúc thúc sảng khoái:
“Thiếu chủ phen này, e là danh vang thiên hạ.”
Ta cũng bật :
“Người thật có lòng tin vào ta.”
Tôn thúc thúc kiêu hãnh :
“Người là sao Tử Vi giáng thế, thiên sinh tướng tài.
Năm tuổi đã tinh thông cung mã, mười tuổi thuần phục lang dã, mười hai tuổi một tiễn xuyên thạch.”
Ta chợt nhớ lại thời niên thiếu đứng trên tường thành, ngẩng đầu trời :
“Thiên hạ ba mươi triệu tướng tài, gặp ta cũng phải cúi đầu.”
Từ nhỏ, ta đã có ngạo khí: trời không sinh Tần Thái Bình, binh đạo vạn cổ như đêm dài vô tận!
Mẫu thân thường :
“Có Thái Bình, là bất hạnh của tướng tài thiên hạ, là phúc phận của bách tính mười ba thành Lương Châu.”
Ta chọn vài món trong đống lễ vật mang đi.
Ở nhà có một tên kén cá chọn canh, mấy thứ này chắc đủ khiến y vui mừng.
Ra đến cửa phủ, vừa vặn gặp phải Linh Tiếu Dã.
Hắn trông thấy ta từ thư phòng Thứ sử bước ra, bèn khựng lại.
09
Linh Tiếu Dã Tần Thái Bình bước ra từ thư phòng của Thứ sử, tim như bị ai bóp chặt.
Chuyện mẫu thân hắn bị quát mắng trước linh đường đã truyền khắp Lương Châu.
Trong phút chốc, những kẻ từng ghen ghét, nay đều nhân cơ hội gièm pha:
“Tên thô lỗ từ chốn quê mùa, Thứ sử ưu ái chút ít, tưởng có thể trời đất.”
“Đúng ! Mẫu thân hắn còn muốn chủ trong phủ Thứ sử nữa kìa.”
“Ai chẳng biết hắn rửa sạch mông đi rể nhà người ta?”
Cả những binh sĩ xưa nay bất mãn với hắn cũng hả hê dè bỉu.
Linh Tiếu Dã nghe từng lời, lòng nghẹn đắng.
Hắn hiểu rõ, tường đổ ai cũng xô là đạo lý xưa nay.
Ba năm qua hắn từng bước leo lên trong quân, đã khiến không ít người ngứa mắt.
Thế vị tướng trực tiếp dẫn dắt hắn lại chỉ nhẹ nhàng khuyên:
“Tiểu Linh, đừng để bụng lời thiên hạ.
Ngươi sinh ra là để thăng tiến, để bay cao.”
Lúc ấy, hắn cảm vô cùng, tưởng rằng xem trọng thực tài.
Nào ngờ sau buổi tế lễ, tướng quân riêng gọi hắn đến, lạnh giọng hỏi:
“Ngươi và Tần nương, rốt cuộc là quan hệ gì?”
Có lời nơi cổ họng hắn xoay đi xoay lại.
Hắn muốn , Tần Nhung Ca là hôn thê của ta, là người ta trân quý nhất.
Nhưng không hiểu sao, hắn lại không thốt nên lời.
Cuối cùng chỉ chậm rãi đáp:
“Nàng là biểu muội xa của ta.”
Một khi mẫu thân đã trước mặt bao người, hắn không thể phủ nhận.
Nếu đổi lời, chính là vong ân phụ nghĩa, nghĩa bạc cạn.
Hắn thầm tính toán, Nhung Ca vốn tính phóng khoáng, chẳng câu nệ tiểu tiết.
Chờ hắn thắng đại tỷ võ, phong nhị phẩm, sẽ danh chính ngôn thuận cưới nàng.
Giờ… chưa phải lúc.
Bạn thấy sao?