Trước khi đi ngủ, tôi với con :
“Dạo này con giống như biến thành người khác .”
Nó chỉ tủm tỉm, không gì.
Chờ đến khi tôi ngủ say, nó bỗng “hì hì” khẽ hai tiếng, rồi nhẹ giọng :
“Ấy da, sao lại để mẹ phát hiện rồi nhỉ.”
…….
Nói xong câu ấy, nó rón rén bước ra khỏi phòng.
Giọng khi nãy tuy nhỏ, lại mang theo oán hận và giễu cợt, hoàn toàn không giống giọng điệu con tôi thường có.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy câu đó, lờ mờ suy nghĩ một lúc, rồi chợt bừng tỉnh.
Quay đầu sang, chỗ bên cạnh tôi trống không.
Câu ban nãy… là tôi nghe nhầm, hay chỉ là một giấc mơ?
Đang phân vân, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Tôi chẳng hiểu vì sao lại nằm xuống, giả vờ như đang ngủ.
Con bước vào, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Mẹ”.
Thấy tôi không có phản ứng, nó rón rén trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh tôi.
Một lúc sau, sau lưng tôi vang lên tiếng thở đều đều.
Chờ khi nó ngủ say, tôi khẽ ngồi dậy, kéo chăn đắp lại cho nó.
Dưới ánh sáng mờ nhạt hắt vào từ cửa sổ, tôi lặng lẽ gương mặt yên bình khi ngủ của con bé, lòng bỗng mềm nhũn.
Con tôi tên là Tống Nguyệt, là con một của tôi và chồng.
Tôi và chồng đều họ Tống, hồi mới còn bị trêu rằng liệu có phải họ hàng gì không.
May mà sau này tra lại gia phả, hai nhà chúng tôi hoàn toàn không có chút quan hệ nào.
Tống Nguyệt từ nhỏ đã chúng tôi nâng niu như báu vật.
Hai tháng gần đây, con bé càng ngày càng quấn lấy tôi hơn.
Chẳng hạn như buổi tối, nó cứ nằng nặc đòi ngủ cùng tôi, giống như hồi còn bé .
Khi lớn lên, tính cách con đã trở nên độc lập hơn rất nhiều.
Dù cảm mẹ con vẫn luôn thân thiết, nó hiếm khi mè nheo hay nũng như trước nữa.
Tôi và ba nó không nỡ từ chối, thành ra dạo gần đây ba nó gần như chuyển hẳn sang phòng khách ngủ.
Vừa rồi… chắc là tôi đang mơ thôi nhỉ.
Tôi lại con một lúc, thấy không có gì bất thường, liền nằm xuống, nhắm mắt ngủ tiếp.
Chỉ là trong lòng vẫn còn vương chút bất an, nên cả đêm ấy tôi ngủ không ngon giấc.
Tối ngủ không ngon, nên sáng hôm sau tinh thần cũng chẳng khá hơn.
Tôi đang ngồi trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng.
Con đánh răng rửa mặt xong, đi từ phòng tắm trở về phòng.
Nó vòng hai tay qua vai tôi nũng.
Tôi quệt một đường kem dưỡng lên mặt nó, bật :
“Con mèo nhỏ lấm lem này.”
Nó kêu “á” một tiếng đầy kinh ngạc.
Bên ngoài, ba nó nghe thấy liền hỏi có chuyện gì.
Nó vừa trả lời, vừa lấy tay lau lớp kem trên mặt.
Tôi mím môi , định tiếp tục các bước dưỡng da còn lại.
Nhưng khi tôi lại vào gương, bỗng nhận ra con trong gương hoàn toàn khác lạ.
Con bé vốn có đôi mắt phượng, sống mũi cao, khuôn mặt trái xoan—ai gặp cũng bảo giống tôi như đúc.
Thế hình ảnh phản chiếu trong gương lại là một mặt tròn, vẻ đẹp dịu dàng ngọt ngào, hoàn toàn khác với Tống Nguyệt.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, cảm giác sợ hãi khiến lưng tôi tê rần.
Tôi vội vã quay sang con bé bên cạnh.
Nó nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của tôi, liền nghiêng đầu hỏi:
“Mẹ sao thế ạ?”
Không có gì bất thường.
Tôi quay lại gương.
Mọi thứ đã trở về như cũ—gương mặt giống tôi, ánh mắt quen thuộc.
Khoảnh khắc xa lạ ban nãy, dường như chỉ là một ảo giác thoáng qua trong đầu tôi.
Thấy tôi vẫn chăm chăm vào hình ảnh trong gương, con bé lại hỏi thêm lần nữa:
“Mẹ, rốt cuộc là mẹ sao thế?”
Đúng lúc đó, chồng tôi bước vào, :
“Dì đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.”
Con bước lại, kéo tay ba nó rồi :
“Ba ơi, mẹ sáng nay kỳ lạ quá.”
Chồng tôi bước lại qua lo lắng hỏi:
“Em , trông em có vẻ không khỏe, sao , em không thoải mái à?”
Tôi cố gắng nở một nụ yếu ớt, :
“Chỉ là vừa tỉnh dậy hơi đau đầu, một lúc nữa sẽ đỡ. Các ra ngoài trước đi, em sẽ ra ngay.”
Con lúc này mới nắm tay ba nó và đi ra ngoài.
Lòng tôi vẫn đập thình thịch không ngừng.
Không đúng, tôi chắc chắn là không nhầm.
Khi ăn sáng, tôi với chồng:
“Đêm qua em mơ thấy ba em.”
Chồng tôi nhấp một ngụm sữa đậu nành, tiếp tục hỏi:
“Sao rồi? Ba có gì không?”
Tôi thở dài:
“Cũng không gì, có lẽ là vì gần Trung Thu, ba lo lắng cho chúng ta. Nên em nghĩ, hay là mấy hôm nay mình đi thăm ba một chuyến.”
Chồng tôi đáp:
“Vậy chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ.”
Tôi quay sang con :
“Con cũng đi với ba mẹ nhé? Ngoại con lúc sinh thời rất thương con.”
Con gật đầu.
Tôi bộ như vô :
“Hồi đó, khi ông ngoại từ nước ngoài về, có mang cho con cái gì con đặc biệt thích ăn ấy nhỉ…”
Bạn thấy sao?