06
Hôm đó kết thúc không mấy vui vẻ.
Sau khi nhận một cuộc điện thoại, Thẩm Lương Dụ rời đi.
Chiếc nhẫn ở ngón áp út của ấy, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng rực rỡ.
Tôi không hỏi câu “Anh kết hôn rồi phải không?”
Chỉ lặng lẽ tháo chiếc nhẫn bạc đã cũ kỹ, giấu vào trong ống tay áo.
Chiếc nhẫn này là thứ mà tám năm trước, Thẩm Lương Dụ đã dùng nửa năm tiền gia sư để mua cho tôi.
Bấy nhiêu năm qua, tôi chưa từng tháo nó ra.
Các góc cạnh đã bị oxy hóa, ngả sang màu đen.
Tôi ăn nốt viên thịt cuối cùng trong suất ăn, rồi thanh toán rời khỏi quán lẩu.
Tôi nghĩ, có lẽ từ nay sẽ không quay lại đây nữa.
Ra ngoài, tôi lấy điện thoại, liên lạc với Kỷ Yến.
Từ khi trả hết khoản nợ một tháng trước, chúng tôi đã không còn liên hệ gì với nhau.
Năm đó, vì tác dụng phụ của thuốc, Thẩm Lương Dụ đột ngột suy gan, suy thận, toàn thân vàng nặng vì chứng vàng da, bị đưa vào phòng cấp cứu.
Tôi đã đứng bên cửa sổ chờ cả đêm.
Và hỏi mượn tất cả những người trong danh bạ của mình.
Cuối cùng, chỉ mượn hai trăm tệ.
Dù cũng nằm trong dự đoán, vì tôi vốn chẳng có người thân hay bè thân thiết.
Nhưng cùng đường, tôi vẫn thử liên lạc với Kỷ Yến, kẻ từng là kẻ thù không đội trời chung thời cấp ba, một cậu ấm nhà giàu.
“15 vạn? Được thôi.
“Nhưng phải đến Kinh Thành để mượn.”
Hồi còn học cấp ba, chúng tôi từng cãi vã kịch liệt vì chuyện suất học bổng.
Toàn trường đều không ai dám vào vị thiếu gia nhà giàu này.
Nhưng tôi thì khác, không cha mẹ thương, không vướng bận, chẳng sợ gì cả.
Tôi liều mạng lao vào đánh nhau với hắn.
Vết sẹo trên trán hắn chính là tôi để lại.
Kết quả, tôi bị kỷ luật, suýt nữa thì bị đuổi học, còn hắn thì chẳng tổn gì.
Khi đến Kinh Thành, tôi tìm đến địa điểm hắn nhắn cho mình.
Kỷ Yến đang ngồi ở trong góc khuất nhất của căn phòng, đám người vây quanh.
“Mượn chứ. Nhưng … phải quỳ xuống.”
Hắn tôi, ánh mắt đầy thú vị và khiêu khích.
Vẻ mặt ta đầy ngạo mạn, giọng điệu cũng lạnh lùng.
Kỷ Yến từng : “Khâu Ý, là người bướng bỉnh nhất mà tôi từng gặp, cũng là người duy nhất dám đối đầu với tôi.”
“Cô thú vị thật.”
Lúc đó, tôi chẳng hiểu ý của câu ấy, chỉ cảm thấy những kẻ nhà giàu đúng là đầu óc có vấn đề.
Bị người ta đánh mà còn khen người ta thú vị.
Nhưng lần này, khi ta bảo tôi phải quỳ xuống trước mặt mọi người, rõ ràng là muốn nghiền nát lòng tự trọng của tôi.
Tôi không còn cách nào khác, trong tiếng nhạo và ánh mắt khinh bỉ của xung quanh, tôi quỳ thẳng xuống sàn nhà.
Tôi không nhớ rõ cái lạnh của sàn nhà hôm đó thế nào.
Chỉ nhớ rằng trong tiếng ồn ào, Kỷ Yến bỗng tỏ vẻ chán nản, xua tay cho những người xung quanh dừng lại.
Ánh mắt ta lúc đó giống như tìm thấy món đồ chơi cũ từng thích, giờ đây nó đã gãy mất tay chân.
Anh ta bảo tôi ngẩng đầu lên, tiện tay ném điếu thuốc xuống chân tôi.
Rồi hỏi:
“Vì một người đàn ông, có đáng không?”
Khi đó, tôi không chút do dự mà trả lời: “Đáng.”
Nhưng nếu là bây giờ, câu trả lời chỉ có thể là “không.”
Nghe , ta bực bội bĩu môi, rồi gọi một cuộc điện thoại, hỏi thông tin tài khoản của tôi.
“15 vạn sẽ chuyển trong hôm nay.”
“Tôi sẽ trả lại.”
Tôi run rẩy, nắm chặt vạt quần.
Ánh mắt Kỷ Yến tôi càng lúc càng u ám.
07
“Anh Kỷ, còn giữ thông tin giao dịch của khoản tiền năm năm trước không?”
Khoảng nửa tiếng sau, ta trả lời.
“Kiểm tra là có hết, sao thế?”
“Tôi cần.”
“Không muốn kiểm tra, phiền phức.”
Tôi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn thật với ta.
“Thẩm Lương Dụ chưa chết. Khoản tiền đó đã bị ai đó mạo danh. Tôi cần bằng chứng.”
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát.
Rồi đáp lại:
“Nhiều kẻ khốn nạn à?
“Tôi đang ở Hải Thành. Khi nào tìm , tôi với , đến tìm tôi.”
“Được.”
08
Hiệu suất của Kỷ Yến rất cao.
Chiều hôm sau, ta đã hẹn tôi gặp ở một nhà hàng cao cấp nhất Hải Thành.
Trong đám đông, Kỷ Yến vẫn là trung tâm của sự ý, với vẻ ngạo mạn và phong thái đầy khí chất.
Nhưng lần này, là trong một buổi gặp mặt trang trọng.
Anh ta mặc vest chỉnh tề, ngồi ở vị trí trung tâm của chiếc bàn tròn.
“Nhà họ Kỷ sắp mở một công ty đầu tư tại Hải Thành. Tôi sẽ ở đây một thời gian dài. Mong các vị sau này giúp đỡ.”
Tôi đứng ngẩn ngơ ngoài cửa, ta nâng ly rượu, dáng vẻ kiêu ngạo, phóng khoáng.
Bước chân lại chần chừ, khẽ lùi về sau, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một chút ghen tị.
Chỉ đến khi khách mời rời đi hết, tôi mới bước vào.
Giữa những đĩa thức ăn thừa còn sót lại, ánh lửa từ điếu thuốc trên tay ta chập chờn sáng tối.
Kỷ Yến ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó lấy từ trong túi ra một tờ biên lai.
Trên đó ghi ngày 7 tháng 1, năm năm trước, khoản tiền 15 vạn chuyển vào tài khoản của Thẩm Lương Dụ.
“Bản điện tử, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý gửi qua.”
“Được, cảm ơn .”
Cầm thứ cần thiết, tôi quay người định rời đi.
“Đợi đã.”
Giọng ta trầm xuống, gọi tôi lại, ánh mắt nheo lại tôi chăm .
“Cứ thế đi sao? Không định cảm ơn tôi đàng hoàng à?”
“Tôi nên cảm ơn thế nào?”
Tôi dừng bước, giọng bình tĩnh hỏi.
Người đàn ông khẽ đưa tay nới lỏng cà vạt, cúi đầu như đang suy nghĩ nghiêm túc.
“Thế này đi, đến việc ở công ty đầu tư của nhà họ Kỷ. Giai đoạn khởi đầu đang cần người.”
Nghe , tôi sững lại, tay vô thức nắm chặt ống tay áo khoác.
“Kỷ Yến, tìm nhầm người rồi. Tôi không có kinh nghiệm.”
Anh ta nhướng mày: “Ồ? Sao tôi lại nhớ rằng ai đó ở Đại học Hải Thành từng đứng đầu ngành Tài chính?”
“Hơn nữa, ngành Tài chính của Hải Đại luôn nằm trong top 3 cả nước.”
Giọng của Kỷ Yến lúc này rất điềm tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút tán thưởng hiếm thấy.
Nhưng lòng tôi lại chùng xuống.
Thời đại học, nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Lương Dụ, tôi dồn toàn bộ sức lực để cải thiện điểm số, tham gia các cuộc thi quốc tế, với kế hoạch sau khi học lên cao học, sẽ vào thực tập tại một ngân hàng đầu tư.
Tôi muốn thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình.
Nhưng căn bệnh bất ngờ và sự ra đi của Thẩm Lương Dụ đã hủy tất cả.
Để trả nợ, tôi không thể học tiếp cao học như dự định, và vì ngành tài chính đòi hỏi trình độ học vấn rất cao, ít nhất phải từ thạc sĩ trở lên, nên mọi cánh cửa đều khép lại trước mặt tôi.
Vậy nên, dù tôi là người đứng đầu ngành học, tôi vẫn không thể tìm một vị trí công việc phù hợp.
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi quyết định chuyển hướng, tìm kiếm cơ hội trong ngành thương mại điện tử đang bùng nổ lúc bấy giờ.
Cho đến hôm nay, tôi đã đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu quá xa rồi.
Nhưng tôi không hiểu.
“Kỷ Yến, tại sao lại muốn giúp tôi như ?”
Nghe thế, ta khẽ nhếch môi :
“Cô hiểu lầm rồi, tôi không giúp . Cô đến việc cho tôi, chẳng qua là bỏ sức, tôi bỏ tiền.”
Anh ta như điều đó là lẽ đương nhiên, tôi hiểu rõ, ở thị trường lao , Kỷ Yến có thể dễ dàng tìm những người giỏi và hiệu quả hơn tôi rất nhiều.
Thế …
Tôi không muốn có thêm bất kỳ sự dây dưa nào với ta.
Anh ta đã giúp tôi, tôi rất biết ơn.
Nhưng tôi cũng không quên cảnh tượng năm đó, khi ta tôi quỳ xuống dưới chân ta với ánh mắt khinh miệt.
“Không cần đâu, tôi đi nơi khác cũng không đến nỗi chết đói.”
Tôi cúi đầu, siết chặt tờ biên lai trong túi, rồi xoay người định rời đi.
“Khâu Ý! Cô còn định giữ cái lòng tự trọng rẻ mạt đó đến bao giờ?
“Cô xem bộ dạng thảm bây giờ của mình, trên người chẳng có nổi mười đồng. Cô còn muốn lật ngược thế không?”
Sự tức giận bất ngờ của Kỷ Yến khiến tôi sững người.
Lật ngược thế?
Từ này nghe thật xa lạ… Xa lạ đến mức ngay cả khi thầm nhắc trong đầu cũng giống như một giấc mơ viển vông.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy trái tim mình như bị một vết dao đâm trúng, đôi mắt đỏ hoe, lớn tiếng phản bác lại ta:
“Kỷ Yến, thì biết cái gì mà …
“Cuộc đời tôi đã trở thành một đống bùn lầy rồi… Tốt nghiệp Hải Đại, đứng đầu ngành thì sao? Tôi sắp ba mươi tuổi rồi, như đó, tôi thảm đến mức sau khi trả hết nợ còn không trả nổi tiền nhà tháng sau.
“Những năm qua, mỗi bước đi của tôi đều là một trò nhục nhã, chẳng phải thế sao?”
Những năm tháng đó, để sống sót, tôi đã uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày.
Để tranh giành tỷ lệ hoa hồng đáng lẽ thuộc về mình, tôi bị lãnh đạo đe dọa, thao túng tâm lý (PUA).
Mỗi ngày, trở về căn phòng trọ rộng 10 mét vuông, nuốt vội hộp cơm giảm giá vừa giành ở siêu thị, lại một lần nữa tôi cảm nhận lòng tự tôn mỏng manh của mình bị nuốt chửng.
Kỷ Yến tôi, sững người.
Một lúc sau, ta thả lỏng hàng lông mày.
Sự hung dữ trong ánh mắt cũng thu lại đôi phần, thay vào đó là vẻ mặt cao cao tại thượng.
“Được thôi, Khâu Ý, nếu đã muốn tự hạ thấp bản thân, tôi cũng không cản.”
Anh ta quay đầu, không tôi nữa, khóe miệng nhếch lên nụ đầy châm biếm.
Kỷ Yến vén những lọn tóc trước trán, để lộ vết sẹo dữ tợn trên trán.
Đây là dấu vết của cuộc ẩu đả giữa tôi và ta năm đó.
Khi ấy, trán ta đập mạnh vào góc bàn, máu nhỏ từng giọt xuống đôi giày vải của tôi.
Tôi về nhà giặt đi giặt lại rất nhiều lần mới sạch .
Sau đó, tôi bị nhà trường kỷ luật, mất luôn suất tuyển thẳng vào Hải Đại.
Nhưng chuyện này khi đó chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.
Bởi tôi tin, dù tham gia kỳ thi đại học, tôi vẫn có thể đỗ Hải Đại.
Cuối cùng, tôi đã bước chân vào ngành Tài chính – ngành học hot nhất năm đó – với thành tích thủ khoa toàn trường.
Chỉ là, giờ phút này, không hiểu sao.
Vết sẹo ấy, mười năm sau, lại trở nên càng thêm đáng sợ, như tiếng lạnh của ác quỷ chế nhạo sự hèn nhát của tôi lúc này.
Đến khi “tôi” của những năm tháng ngông cuồng đó, chẳng biết trời cao đất dày, xé toạc nụ ấy và bước ra trước mặt tôi.
Cô ấy mắng tôi là kẻ hèn nhát vô dụng, chỉ biết than thân trách phận.
Cô ấy trợn mắt, chất vấn tôi rốt cuộc đang sợ cái gì?
Đúng …
Tôi sợ gì chứ? Có thể nào thê thảm hơn những gì đã qua không?
Câu trả lời là: Không.
Cuối cùng, tôi siết chặt tay, thẳng vào Kỷ Yến, :
“Kỷ Yến, tôi đồng ý. Tôi muốn lật lại cuộc đời mình.”
Bạn thấy sao?