Sự Thật Phơi Bày – Chương 7

Mike bước lên vài bước, dùng thứ tiếng Trung lơ lớ chửi: “Con khốn, suýt nữa thiêu c.h.ế.t tôi!”

Chu Hoài Cẩn và Chu Lãng Thanh cũng không tránh khỏi hoảng hốt trước huống bất ngờ này, họ còn đang định chắn trước mặt Lâm Niệm Trì thì tôi ngay tức khắc phơi bày những tài liệu đã thu thập trong thời gian qua vào mặt họ.

Trong đó không chỉ có ảnh tứ của Mike và Lâm Niệm Trì, mà còn có bức thư tường trình do chính tay Mike viết, chi tiết từng câu từng chữ kể lại mọi chuyện đã xảy ra vào năm đó.

Và cả giấy chứng nhận kết hôn của hai người.

Lúc này, đến lượt bố con nhà họ Chu sững sờ tại chỗ. Nhưng họ chưa kịp hoàn hồn thì từ xa, có hai, ba người cảnh sát quốc tế đã bước tới.

“Bà Lâm, chúng tôi nghi ngờ bà có liên quan đến tội cố ý g.i.ế.c người, xin hãy hợp tác điều tra.”

Lâm Niệm Trì lúc bấy giờ mới nhận ra mình đã gặp đại họa.

Cô ta coi bố con nhà họ Chu như chiếc phao cứu sinh cuối cùng, bám c.h.ặ.t t.a.y họ, không chịu buông ra.

“Hoài Cẩn, cứu em với, em không muốn ngồi tù, em về nước cũng chỉ vì thôi mà!”

Chu Hoài Cẩn dẫu sao cũng là người đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, hắn nhanh chóng hiểu ra rằng tất cả những gì Lâm Niệm Trì với hắn đều là dối trá.

Vả lại, cho dù hắn còn một chút cảm xưa dành cho Lâm Niệm Trì, thì cũng không thể chống lại sự tò mò của đám đông xung quanh đang dần tập trung lại.

Trong đó còn có phóng viên mà tôi cố mời đến.

Hắn bất ngờ đẩy mạnh tay Lâm Niệm Trì ra, giọng lạnh lùng đến đáng sợ: “Cô coi tôi là thằng ngốc để lừa à?”

Chu Lãng Thanh không thể giữ sự điềm tĩnh như bố mình, cậu ta đủ thông minh.

“Vậy ra lúc trước bà cố bỏ mặc tôi ở trong nước, bà căn bản không hề quan tâm đến tôi sống c.h.ế.t ra sao, đúng không?”

Lâm Niệm Trì biết mình không còn đường cứu vãn nữa.

Cô ta đành để mặc cảnh sát dẫn đi.

Tôi cũng định quay đầu rời đi, tay bị Chu Hoài Cẩn nắm chặt: “Táo Táo, sai rồi.”

Không biết là vì máy quay ở đó nên hắn cố diễn, hay đó là cảm thật.

Khuôn mặt Chu Hoài Cẩn một lần nữa hiện lên sự cầu xin hèn mọn, hệt như năm xưa.

“Táo Táo, không nên tin lời của con đàn bà khốn nạn đó, ép em phải rời khỏi nhà họ Chu.”

“Nhìn vào việc chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu năm mưa gió, tha thứ cho một lần, không?”

Cảm của tôi không có chút gợn sóng nào, chỉ cảm thấy ghê tởm.

“Chu Hoài Cẩn, thật sự không thay đổi chút nào.”

“Thật giống như một con ch.ó .”

Nghe thấy lời tôi, tay hắn lập tức nới lỏng lực. Tôi nhân cơ hội rút mạnh tay ra.

“Mẹ, xin mẹ hãy tha thứ cho bố và con.” Bẵng đi nhiều ngày, Chu Lãng Thanh lại một lần nữa gọi tôi là mẹ.

“Đừng tôi ghê tởm, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.” Tôi lạnh lùng cậu ta: “Chính cậu đã rồi, mẹ ruột của cậu là Lâm Niệm Trì, người vừa bị bắt đi kia kìa.”

Tôi bước nhanh ra khỏi đám đông.

Họ còn muốn đuổi theo, đã bị các phóng viên chặn lại.

“Chu tổng, nghe vốn khởi nghiệp của ông đều là do bà Lăng tài trợ, ông lại ly hôn với bà ấy vì đầu, ông có điều gì muốn về việc này không?”

“Tiểu Chu tổng, xin hỏi biết sự thật về thân phận của mình từ khi nào? Trong suốt những năm qua chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm mẹ ruột của mình sao?”

Các phóng viên đều do tôi mời đến, nên câu hỏi cũng là những câu mà tôi muốn họ hỏi.

Tôi đứng từ xa hai bố con nhà họ Chu bị bao vây bởi đám đông, bỗng dưng bật trong âm thầm.

Sau hơn ba mươi năm, lần đầu tiên tôi phát hiện ra, cảm giác tự do lại nhẹ nhàng như thế.

Hóa ra, tôi vẫn là tôi.

9

Video về việc Chu Hoài Cẩn và đầu nối lại duyên xưa có lẽ chỉ bão trong một phạm vi nhỏ.

Nhưng việc hắn bị đầu lừa xoay vòng vòng, lại bỏ rơi vợ cũ, thì lại ra một làn sóng lớn.

Trong thời gian này, dĩ nhiên không thể thiếu phần “đổ thêm dầu vào lửa” của tôi.

Cổ phiếu của Tập đoàn Chu thị sụt giảm không phanh.

Đây cũng là lý do tại sao tôi chọn mang Mike về sau khi đã ly hôn.

Nhìn bản tin tài chính về việc Tập đoàn Chu thị sắp sản, tôi hài lòng tắt TV.

Buổi chiều nắng đẹp, tôi định ra vườn tưới hoa thì lại một lần nữa thấy Chu Hoài Cẩn và Chu Lãng Thanh.

Vừa thấy tôi, họ lập tức quỳ xuống.

“Táo Táo, thực sự biết mình đã sai.”

“Mẹ, xin mẹ đừng bỏ rơi bố con chúng con, có không?”

Hai bố con họ thật sự giống nhau đến lạ, ngay cả việc quỳ gối trước phụ nữ cũng thành thạo.

Ánh mắt Chu Hoài Cẩn hiện lên sự van xin: “Anh không nên giấu em về thân thế của Lãng Thanh, cũng có nỗi khổ riêng.”

Hôm nay tâm trạng tôi khá tốt, có đủ kiên nhẫn để nghe hắn lảm nhảm.

“Em cũng biết trạng sức khỏe của em mà, chỉ có một đứa con duy nhất này thôi.”

“Em cũng không muốn lang chạ bên ngoài rồi có con riêng, đúng không?”

“Nói cho cùng thì vẫn em nhiều lắm!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...