Cô tiểu thư kiêu hãnh của nhà họ Lăng ngày trước, sau đó trở thành bà Chu, giờ đây bị người ta giam giữ không còn một chút tôn nghiêm nào.
Tóc tai bù xù, mặt mũi nhòe nhoẹt.
Bị đối xử như một tên trộm, mặc sức lăng mạ.
“Kiểm tra xong rồi chứ? Tôi có thể đi chưa?” Tôi mệt mỏi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng.
Lần này, không ai ngăn cản tôi nữa.
Tôi dọn đến ngôi nhà cũ của nhà họ Lăng.
Ban đầu tôi nghĩ mình sẽ khóc thật to, không. Tôi chỉ ngồi bên cửa sổ cả đêm, mặt trời lặn rồi lại mọc lên.
Sau đó, tôi liên hệ với luật sư gửi cho Chu Hoài Cẩn một đơn ly hôn.
Điện thoại của hắn nhanh chóng gọi đến.
“Lăng Táo, lại phát điên gì !”
“Cô còn tưởng mình là hai mươi mấy tuổi à? Cô hãy nhớ cho rõ, chính tôi đã nuôi suốt hai mươi năm, ngoài việc quý phu nhân ra còn bản lĩnh gì?”
“Dám ly hôn với tôi, cứ chờ mà c.h.ế.t trên đường đi!”
Giọng giận dữ của hắn vang vọng qua điện thoại, tôi ù cả tai.
Tôi vẫn không gì, sau một khoảng lặng dài, Chu Hoài Cẩn dần bình tĩnh lại.
“Táo Táo, đừng loạn nữa, chúng ta đều đã lớn tuổi rồi, không thể cứ mãi loạn như .”
“— Anh đối với Niệm Trì chỉ có cảm giác tội lỗi, chẳng phải đây cũng là cách chuộc tội cho những gì em đã năm xưa...”
Tôi cắt ngang lời hắn.
Vì trong một gian dài không chuyện đã khiến giọng tôi trở nên khàn khàn: “Anh đã lừa dối tôi suốt hơn hai mươi năm, Chu Hoài Cẩn.”
“Bây giờ lại đưa mối đầu của mình về nhà, thế nào, muốn có cả thê lẫn thiếp à?”
“Thật sự cho rằng mình là hoàng đế rồi sao?”
Giọng tôi tuy nhỏ sự mỉa mai trong lời vẫn không hề giảm sút.
Chu Hoài Cẩn nghe liền nổi giận, hét lên: “Lăng Táo, có biết mình đang cái gì không!”
“Được, không phải muốn ly hôn sao, đợi bình tĩnh lại thì đừng cầu xin tôi hòa giải nhé!”
Hắn tức giận dập máy.
Tôi không bận tâm đến tiếng hét của hắn, chỉ lặng lẽ suy nghĩ về những lời mà Lâm Niệm Trì đã trước đó.
Tôi quả thật đã nhờ người đưa ta đến một bệnh viện hàng đầu ở nước ngoài, không thể nào có chuyện ta bị ai đó cưỡng ép đưa đi.
Thời đó thông tin không phát triển, không có nhiều bằng chứng như ảnh hay video để lại.
Nhưng những vết sẹo cũ trên người Lâm Niệm Trì lại hoàn toàn có thật...
Tôi đeo kính, như một học sinh tiểu học vụng về tra cứu thông tin về bệnh viện đó trên máy tính.
Thế cả một buổi chiều trôi qua mà vẫn không thu gì.
Khi tôi tháo kính ra, thả lỏng thần kinh căng thẳng vì mệt mỏi thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Là Chu Lãng Thanh.
“Bố chắc chắn dì sẽ ở đây.”
Cậu ta đúng là con trai ruột của Chu Hoài Cẩn, vẻ tự tin thái quá trên mặt cũng giống hệt nhau, thật đáng ghét.
Tôi không muốn lãng phí thêm lời lẽ với kẻ vô ơn này nữa, dù sao thì cậu ta cũng giống như bố mình, đã lừa dối tôi suốt bao năm.
Nhưng khi tôi định đóng cửa lại, cậu ta liền chặn lại: “Dì thực sự muốn ly hôn với bố tôi sao?”
“Đây chẳng phải đúng ý cậu rồi sao?” Tôi cậu ta, cảm giác như bao năm nay mình đã dành hết tâm sức nuôi nấng một con ch.ó vong ân bội nghĩa.
“Dì thật sự không thể dung thứ cho mẹ tôi sao? Chuyện năm đó chúng tôi đã không truy cứu, giờ chỉ là muốn bù đắp cho bà ấy một chút thôi.”
Chu Lãng Thanh tỏ ra cao thượng, xem việc cho phép tôi ở lại nhà họ Chu như một sự ban ơn. Đáng tiếc, tôi không hề cần.
“Nếu không có việc gì nữa, cậu đi đi.”
“À, nhớ nhắc bố cậu ký vào giấy ly hôn sớm nhé.”
Tôi lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Nhưng không ngờ, thái độ của Chu Lãng Thanh bỗng dịu lại: “Hai người thực sự muốn ly hôn sao...”
Tôi nghĩ rằng cậu ta không nỡ rời xa tôi.
Trái tim đã tan vỡ của tôi bỗng mềm nhũn đi đôi chút —
Dù sao cũng là đứa trẻ mà tôi đã nuôi nấng suốt bao năm...
Thế , ngay sau đó, lời của Chu Lãng Thanh những cảm phức tạp vừa hình thành trong tôi biến mất hoàn toàn.
Chỉ thấy cậu ta lấy ra một tờ giấy từ trong túi, đưa cho tôi: “Đã muốn ly hôn, thì hãy ký vào bản hợp đồng này.”
“Từ nay về sau, dì ra đi tay trắng.”
5
Tôi không thể tin vào mắt mình khi nhận lấy tờ giấy đó.
Trên đó viết rõ cầu tôi phải ra đi mà không mang theo bất cứ tài sản nào.
“Con đường là do dì tự chọn, người trưởng thành phải chịu trách nhiệm về hành của mình, phải không?"
Đây chính là lý lẽ mà tôi từng dạy cậu ta.
Tay cầm hợp đồng run rẩy, mép giấy bị tôi bóp chặt đến nhăn nhúm.
“Đây là ý của cậu hay của Chu Hoài Cẩn?” Cuối cùng tôi cũng tìm lại giọng của mình.
“Đằng nào thì có gì khác biệt?” Cậu ta thản nhiên tôi: “Nhưng dì yên tâm, sau này chúng tôi vẫn sẽ chu cấp tiền sinh hoạt cho dì, cũng coi như là có có nghĩa rồi.”
“Tất nhiên, nếu dì chịu quay về, bố có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra.”
Bạn thấy sao?