12.
Sau khi vật lộn suốt cả đêm, tôi rút ra kết luận, vấn đề này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Tôi không tin một chữ nào mà Đoàn Bằng .
Lại càng không muốn thỏa hiệp với hắn ta.
Sống cùng một người như cả đời, tôi thà đi tự thú còn hơn.
Trời vừa sáng, cửa nhà đã bị đập mạnh.
Cả người tôi khẽ run lên, hắn ta lại tới à?
Người bên ngoài cửa thấy tôi không trả lời thì càng gõ mạnh hơn.
“Mau mở cửa, tôi là Phương Minh của đội cảnh sát hình sự thành phố.”
Không phải Đoàn Bằng! Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhanh chóng di chuyển bàn và mở cửa.
Không một lời, họ đưa tôi thẳng đến đồn cảnh sát.
Tôi tưởng họ đã phát hiện ra việc tôi .
Khi đến cục cảnh sát, tôi mới biết là Đoạn Bằng đã ch.ết vào tối hôm qua, bị người ta chém hơn hai mươi nhát rồi ném ở ven đường.
Còn tôi là người cuối cùng gặp hắn.
Tôi kể lại chi tiết cuộc chuyện của Đoàn Bằng ở nhà tôi tối qua.
Nhưng không nhắc đến chuyện cốc giữ nhiệt.
Bởi vì sau khi Đoàn Bằng ra khỏi nhà tôi thì mới gặp nạn nên tôi loại ra khỏi danh sách nghi phạm.
Lúc ra khỏi cục cảnh sát, tôi thấy cảnh sát áp giải một người đàn ông đội mũ trùm đầu, cả người đầy máu.
Nhìn thoáng qua cảm thấy có chút quen mắt, tôi lại thêm lần nữa, bộ quần áo này không phải là của Lý Phong sao!
Lý Phong Đoàn Bằng?
Tại sao Lý Phong lại quen biết Đoàn Bằng?
Liệu gã có biết về chuyện cái cốc giữ nhiệt không…
13.
Việc này trở nên ngày càng phức tạp hơn.
Về nhà, tôi lấy một tờ giấy vẽ lại mối quan hệ giữa bọn họ.
Lý Hồng và Lý Phong là quan hệ họ hàng, còn Đoàn Bằng thì chỉ là quan hệ lợi ích.
Nếu Đoàn Bằng và Lý Phong quen biết nhau thì cũng có thể hiểu .
Nhưng tại sao Lý Phong lại muốn gi.ết Đoàn Bằng? Nhìn bọn họ không có vẻ là có thù oán gì.
Vậy chỉ có thể là vì lợi ích, hay là họ có liên quan đến vụ tai nạn này?
Chờ đã, Đoàn Bằng Trương Quang Tông là trai của hắn Trương Quang Tông lại có quan hệ mật thiết với Lý Phong.
Mối quan hệ của họ là gì?
Bây giờ chỉ còn lại tôi, Lư Tử và Vệ Hồng Yên là liên quan đến chuyện này.
Càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Không biết Vệ Hồng Yên có liên hệ gì với hai người kia không…
14.
Nghĩ tới đây, tôi lập tức đi tìm Vệ Hồng Yên, vừa đi đến cổng ngõ, lối đi chật hẹp đã bị kéo đầy dây cảnh báo.
Ngay sau đó, có hai người cảnh sát khiêng một thi thể phủ vải trắng từ trên lầu đi xuống.
Mái tóc dài màu rượu đỏ rủ xuống, trượt ra ngoài cáng.
Tôi vô thức xung quanh, đám đông vây xem kín mít.
Họ chỉ vào x.ác chế.t này nọ.
Có người là kẻ thù đến báo thù, có người là do vợ khách hàng đến đánh ghen.
Nghe mà nhức cả đầu, tôi vội trốn ra ngoài. Lúc đi ngang qua một tiệm cắt tóc trên đường, tôi thấy một người quen.
Là người phụ nữ mà tôi thấy ở cửa thôn lần trước, ta đang đứng trong tiệm cắt tóc để tẩy trang.
Tôi bước nhanh tới.
"Vệ Hồng Yên đâu rồi?"
Cô ta bị tôi hù dọa một cái, đột ngột ngẩng đầu lên
"Đứa nào đấy! A, con nhóc khốn khiếp này, mày còn dám tới đây à, mày có tin là tao——"
"Vệ Hồng Yến ở đâu? Cô có tin bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát tới đây hay không."
Cô trợn mắt.
"Đi đời nhà ma rồi."
Chẳng lẽ th.i th.ể vừa khiêng ra chính là Vệ Hồng Yên?
"Ch.ết như thế nào?"
"Tao biết thế nào ? Đêm qua tao không ở đây, vừa định quay về thì đã thấy một đám cảnh sát chặn trước cửa, còn chưa kịp lên. Đúng là xúi quẩy mà.”
"Cô có biết Trương Minh Sinh không?"
"Không biết."
Tôi lấy ảnh của ông ta ra, người phụ nữ mất kiên nhẫn xoay người đi chỗ khác: "Đã không quen, chưa gặp bao giờ!"
Tôi lấy ra năm trăm tệ và đi vòng qua đằng trước mặt ta.
"Chậc~~ Tiền của mày, ai mà dám lấy."
Tôi nhét vào túi áo của ta
"Bây giờ có thể chuyện chưa."
Thấy ta không nhúc nhích, tôi lại lấy thêm năm trăm nữa.
“Ôi chao, đưa đây chị xem cho em.”
Nhìn thấy tấm ảnh, xong, mắt ta trợn ngược cả lên.
"Ơ, là ông ta à, người này từng đến đây, hình như là trai của Vệ Hồng Yên..."
Trong mười phút ngắn ngủi ta kể cho tôi nghe chuyện của Vệ Hồng Yên và bố tôi.
Nghe xong, nhận thức của tôi về Trương Minh Sinh hoàn toàn bị đảo lộn.
Vệ Hồng Yên là em bị lạc của Trương Minh Sinh, không biết đã nhận lại nhau từ khi nào.
Trương Minh Sinh muốn đón ả về ả ta không chịu, cứ dây dưa mãi..
Vừa dứt lời, Phương Minh đã dẫn người vào tiệm cắt tóc.
Tiệm cắt tóc quá nhỏ, người phụ nữ chẳng có chỗ nào để trốn.
Phương Minh bước tới, lấy tiền từ trong túi ta rồi đưa trả lại cho tôi.
“Lần sau nếu muốn biết gì thì cứ trực tiếp đi hỏi tôi.”
Tôi ngượng ngùng nhận lấy tiền.
Người phụ nữ tức giận trợn tròn mắt.
Bầu không khí quá xấu hổ, tôi rón rén đi về phía cửa vừa bước qua ngưỡng cửa đã bị Phương Minh vỗ vào vai khiến tôi giật nảy mình.
Biểu cảm hoảng hốt.
"Bị dọa rồi à? Xin lỗi nhé, chỉ là tôi muốn về nhà cẩn thận một chút. Cũng đừng tự mình điều tra nữa, còn cảnh sát chúng tôi ở đây mà!"
Tôi cứng nhắc gật đầu, chuẩn bị rời đi.
"À đúng rồi, Đoàn Bằng tìm đòi chia tiền, chẳng lẽ hắn ta nắm trong tay bí mật gì của à?"
Đôi mắt sâu thẳm, như thể chỉ cần thoáng qua là có thể thấu người khác.
Tôi giả vờ bình tĩnh.
"Không phải, hắn Trương Quang Tông là trai hắn, có thật là không?"
Phương Minh thu hồi cảm giác áp bức, đứng thẳng dậy.
"Không chắc, trước đây Trương Quang Tông không có hộ khẩu, cho đến khi nhập vào hộ khẩu nhà . Còn những chuyện khác phải đợi đồng nghiệp của chúng tôi về quê quán của họ điều tra nữa."
"Phương Minh gì thế, mau qua đây, có phát hiện mới này!"
Tiếng Trần Diễn từ xa truyền đến, thấy Phương Minh chuẩn bị đi, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm ta mới đi hai bước lại quay đầu về phía tôi.
"Trương Nguyệt, khác với bọn họ, đến cuối cùng là đang che giấu cái gì? Bây giờ ra có thể còn có cơ hội sửa đổi."
Tôi mỉm .
"Những gì cần tôi đã rồi, cảnh sát Phương, mau đi việc đi! Tôi về nhà đây."
Không đợi trả lời, tôi nhanh chân ra khỏi thôn.
Không biết đi đâu hay gì, tôi lững thững đi dọc bờ sông.
Trong lòng tôi rối bời những suy nghĩ không thể nào hiểu .
Vệ Hồng Yên cũng chế.t rồi, tại sao Lư Tử và Lý Phong lại họ?
Không lẽ hai người họ còn giữ trong tay quân bài tẩy nào đó?
Những sự cố này tưởng chừng như không liên quan lại có sự liên kết chặt chẽ với nhau.
Bạn thấy sao?