Sự Thật Phía Sau [...] – Chương 6

11.

Đi chưa mấy trăm mét, Lý Phong đã dừng lại ở một quán bar.

Tôi đội mũ, đi theo gã vào bên trong.

Một lúc sau, một người phụ nữ mặc áo khoác kaki bước vào và đi thẳng đến chỗ Lý Phong.

Cô ta thuần thục cởi áo khoác ra, rồi khoác tay Lý Phong.

Bên dưới áo khoác là một chiếc váy cổ chữ V màu đen gợi cảm.

Chắc hẳn ta là người vừa gọi điện cho Lý Phong.

Liên tưởng đến cuộc gọi trước đó, tôi đã tưởng tượng ra một viễn tượng về một người vợ ngoại , sau khi chồng chế.t lại càng không chút kiêng nể, công khai đi hẹn hò với nhân của mình.

Ánh sáng trong quán bar rất tối nên tôi không thể rõ khuôn mặt của ta.

Tôi gọi một ly rượu, từ từ nghiêng người tới gần bọn họ. Đúng lúc này, một ánh đèn chói lóa chiếu vào mặt người phụ nữ, tôi giật mình khi nhận ra đây là ai.

Đây không phải là người sống sót sau vụ tai nạn xe hơi sao? Tôi đã gặp ta tại hiện trường tai nạn xe hơi đêm hôm đó, hình như tên là Lư Tử

Tôi không chắc chắn lắm, cần phải đi xác minh lại.

Sau nhiều lần dò xét, tôi xác nhận người này chính là người phụ nữ đêm đó. Tôi thuận tiện chụp luôn ảnh với cả quay video lại, cũng cố gắng nghe xem bọn họ những gì.

Thế tiếng nhạc quán bar quá lớn căn bản không nghe thấy, ở lại nữa không cần thiết.

Trên đường về nhà, tôi xem đi xem lại ảnh của Lư Tử và Lý Phong.

Chồng của Lư Tử đột nhiên tăng tốc trên đường cao tốc, cho Trương Minh Sinh và xe lớn vốn chỉ là va chạm nhỏ, bỗng biến thành một kích trí mạng, rồi tạo thành thương vong lớn như đã thấy.

Khi chồng ta chuẩn bị tông vào ô tô, ta đã đột ngột xoay vô-lăng để tránh cho vợ mình ở ghế phụ không bị va chạm.

Tưởng chừng đây là khung cảnh giữa giây phút sinh ly tử biệt bây giờ xem ra trong chuyện này chắc chắn có điều gì đó mờ ám.

Lư Tử, Trương Minh Sinh và Lý Hồng đều không quen biết nhau, cũng không có qua lại với nhau, cho nên theo lý mà , bọn họ không có cơ như .

Nhưng nếu Lý Phong muốn gi.ết Lý Hồng thì nghe hợp lý hơn.

Chỉ có hai người bọn họ mới có mối liên kết qua lại.

Vậy thì Lư Tử đã thuyết phục chồng mình đi chế.t như thế nào? Lý Hồng cùng Trương Quang Tông có cái gì đáng giá để ta dùng mạng đánh đổi?

Còn có một khả năng khác, chính là chồng của Lư Tử có định t.ự sá.t nên cố đâm vào.

Sự việc dường như trở nên ngày càng phức tạp hơn, nửa đầu bên trái của tôi bắt đầu đau nhức dữ dội, cả người dường như có chút mơ màng.

Kéo lê bước chân nặng nề, tôi mở cửa nhà.

Một người đàn ông từ bên trong kéo tôi vào.

"Cứu……"

Tôi chưa kịp kêu cứu thì người đàn ông đã bịt miệng tôi lại.

"Suỵt, đừng có hét lên, tôi là Đoàn Bằng."

Thấy tôi gật đầu đồng ý, hắn mới thả lỏng tay ra.

"Làm thế nào mà vào đây?"

Nói xong tôi vội vàng bước vào bếp, mò lấy một con dao nhỏ đã cất giấu từ lâu.

"Lý Hồng đưa cho tôi."

Hắn giơ chiếc chìa khóa trong tay lên.

"Tôi thẳng luôn, Lý Hồng khi còn sống đã mua bảo hiểm toàn phần ở tôi, tôi muốn một nửa."

"Dựa vào cái gì!"

Anh mỉm quanh co.

"Vì tôi có bằng chứng, vụ tai nạn xe là do ra đúng không."

"Tôi không biết đang về cái gì."

"Không sao, còn một điều tôi quên chưa cho biết, Trương Quang Tông là trai tôi. Tài sản của ấy vốn dĩ phải do tôi thừa kế. Còn , ba mạng người đó nha… E là không ra (tù) đâu~"

Từng câu từng chữ mà hắn ta như đánh thẳng vào não tôi, khiến tôi choáng váng.

"Từ khi nào mà bố tôi lại có một đứa con trai lớn như ? Tại sao tôi lại không biết?"

"Ha ha, vẫn chưa biết sao. Đúng là thú vị nha. Thử tự mình nghĩ mà xem, có phải từ khi gặp Trương Quang Tông đến nay, có phải em ấy luôn trông như không."

Nói đến đây, hắn ta như là nghĩ ra điều gì đó, dừng lại một chút, lấy điện thoại ra rồi mở một đoạn video bảo tôi đến gần.

Tôi bước về phía trước đoạn video đang bắt đầu phát.

Vậy mà nhân vật chính trong đó lại là tôi.

Tôi trần trụi nằm trên bàn ở phòng khách, Trương Quang Tông dùng dầu sáp đang cháy nhỏ xuống người tôi.

Tôi luôn nghĩ rằng tôi đã tê liệt trước đoạn ký ức này, có thể coi như chưa từng xảy ra.

Nhưng khi lại, tôi lập tức run rẩy, máu như ngừng chảy.

"Rốt cuộc là muốn cái quái gì!" Tôi hét lên.

"Đừng vội, chỉ cần em đưa hết tiền bồi thường của bảo hiểm cho , đoạn video này, thề hiện tại sẽ không có người thứ ba nào sống sót thấy."

Hắn dùng tay nâng cằm tôi lên.

 "Thực ra trông em cũng xinh đẹp lắm, nếu em ngoan ngoãn, đưa tiền cho , chúng ta sau này cùng nhau sống, tiền này đủ chúng ta tiêu đến già."

Tôi trực tiếp nhổ nước bọt vào mặt hắn.

"Mơ đi, nếu thật sự có bằng chứng, thì gọi cảnh sát đến bắt tôi đi!"

Hắn ta không tức giận, ngược lại còn to, thấy có chút rợn người.

"Ôi tôi đột nhiên nhớ ra ở nhà có cái cốc giữ nhiệt màu bạc lâu không sử dụng, không biết có bị hỏng không nhỉ."

Hắn vừa vừa tiến về phía tôi.

"Em thử xem, nếu đem trà đã pha với thuốc an thần bỏ vào tủ lạnh đông đá, người ta còn có thể tra thành phần bên trong không nhỉ?”

Cốc giữ nhiệt? Ký ức cũ như thức tỉnh, sao hắn lại có cốc giữ nhiệt!

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của tôi, hắn ta tỏ ra như đã nắm chắc phần thắng.

"Nguyệt Nguyệt, hãy suy nghĩ thử xem, nghĩ thật kỹ vào."

Nhìn hắn vừa mở cửa bước ra ngoài, tôi vội vàng lao tới, đóng cửa rồi lập tức khóa tất cả các cửa lại.

Vẫn cảm thấy không an toàn, tôi kéo cái bàn ở phòng khách qua chắn trước cửa.

Sau khi bình tĩnh lại, trong đầu tôi nhanh chóng suy nghĩ về những gì Đoàn Bằng vừa .

Hắn ta sao biết tôi cho gì đó vào cốc giữ nhiệt, còn đoạn video kia nữa, rõ ràng lúc đó không có thiết bị gì quay lại cả.

Thế... thì... chỉ có một khả năng duy nhất.

Nghĩ đến đây tôi đứng ở góc bị quay trong video, hướng lên theo góc , quả nhiên phát hiện ra trên đỉnh rèm cửa có một ánh sáng đỏ đang nhấp nháy.

Tôi bước lên ghế, lấy thứ đó xuống, là camera theo dõi.

Ngay sau đó tôi tìm thấy thêm hai cái nữa trong phòng.

Camera này không có thẻ nhớ và đồng bộ hóa theo thời gian thực, chỉ có máy tính giám sát liên kết mới có thể thấy.

Một áp lực vô hình đột nhiên bao trùm lấy tôi.

Đêm đó, tôi không tài nào nhắm mắt ngủ , cứ luôn cảm thấy như có người đang theo dõi mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...