5.
Tôi lặng lẽ dọn dẹp đống bừa bộn trên sàn.
Trương Quang Tông đi bên cạnh tôi, lén đá chiếc đĩa vỡ vào tay tôi.
Tôi không để ý nên tay bị cắt một vết chảy đầy máu.
Vì chỉ có một tay, tôi không tự mình băng bó , chỉ có thể chạy đến vòi nước rửa và dùng khăn lau để ngăn máu ngừng chảy.
Từ phía sau, Lý Hồng đi tới, đánh vào lưng tôi.
Trên tay truyền đến một cơn đau nhói, vết bầm tím trên lưng vẫn chưa tan hết.
“Cái con tiền của này, mất công nấu cả buổi sáng rồi mà giờ vào bụng chó hết!”
Bà ta liếc thùng rác, rồi lại quay sang tôi với ánh mắt châm biếm.
"Nhà chúng ta không có thói quen lãng phí đồ ăn. Đây là bữa sáng của mày, ăn nhanh đi, còn nóng đó~"
Bà ta đá cái thùng rác lại gần tôi.
Cảm nhận ánh mắt ba người bọn họ đang chằm chằm vào tôi, tôi chết lặng ngồi xổm bên cạnh thùng rác.
Bánh bao chiên trộn lẫn với mảnh vỡ của bát đĩa, trong miệng tôi lập tức ngập một mùi máu tanh.
Trong lòng lấp đầy bởi sự hận thù mãnh liệt.
Tôi muốn tất cả bọn họ phải ch.ết.
Hôm nay là một cơ hội tốt.
Trong đầu mới nảy ra suy nghĩ, tay tôi đã vô thức bắt đầu hành .
Tôi lấy thuốc đã chuẩn bị ra và rắc lên bữa sáng mới .
Tôi đã luyện tập hành này trong đầu cả ngàn lần.
Làm xong, tôi quay đầu lại và thấy Trương Quang Tông đang chằm chằm vào tôi.
Tim tôi khẽ run lên, nó sẽ không phát hiện ra điều gì đó chứ.
"Trương Nguyệt, mau tới đút cho tao ăn!"
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm bữa sáng đã bỏ thêm “gia vị”, bón tận miệng nó.
Tôi lo lắng Trương Quang Tông ăn từng miếng một, sợ giữa chừng nó ăn ra điều gì đó khác thường.
Lý Hồng lại gần kiểm tra, vừa thấy tôi, dường như bà ta nhớ ra điều gì đó, lập tức che miệng nôn khan, giống như tôi là một thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu.
Bố thấy cũng chẳng thèm ăn nữa.
Tiếc thật đấy, bọn họ không ăn.
Nhưng may mắn là bố tôi có thói quen uống trà để giữ tỉnh táo khi lái xe.
Tôi đổ toàn bộ thuốc ngủ của Lý Hồng vào tách trà của ông ta.
Bình giữ nhiệt không phải là loại trong suốt nên không ai nhận ra chất lỏng bên trong đã trở nên đục ngầu.
Sau khi giúp họ đóng gói đồ đạc và bỏ vào xe, tôi lén bỏ bột trúc đào đã xay mịn vào hộp tỏa hương ở trong xe.
Lý Hồng bị say xe nên lần nào bà ta cũng thắp một ít hương để tránh mùi xe buồn nôn.
Cây trúc đào có độc tính cao, sau khi đốt cháy lại càng nguy hiểm, có thể t.ử vong cho người ở gần trong thời gian ngắn.
[*Nhiều bộ phận của cây trúc đào từ lá, hoa, thân đều có độc, do đó không nên tiếp gần để tránh xảy ra các trường hợp ngộ độc chóng mặt, nôn mửa, tiêu chảy, nhịp tim không đều... thậm chí tử vong.]
Để cho chắc chắn, tôi còn đặt một chiếc bật lửa dưới gầm ghế ô tô.
Ghế xe này có chức năng đón khách, khi cửa xe mở ra, ghế xe sẽ tự di chuyển về phía sau, lúc ghế xe di chuyển sẽ đè ép lên bật lửa và bốc cháy.
Làm xong tất cả, tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi đã nghĩ đến những điều này hàng ngàn lần trong đầu tôi, chỉ để dành cho ngày hôm nay.
Nhìn họ lần lượt lên xe, Lý Hồng ôm Trương Quang Tông ngồi vào ghế phụ, bà ta theo thói quen hướng hét lên với tôi một câu:
"Trương Nguyệt, trước khi bọn tao quay lại, mày phải dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong nhà, đảm bảo tất cả phải đều như mới. Nếu không thì mày biết hậu quả như nào rồi đấy.”
Tôi trả lời lấy lệ.
Mấy người còn có thể quay lại hay không còn chưa rõ nha....
Cả ngày hôm đó, tôi quyết định không gì cả.
Mãi cho đến khi tôi nghe tin bọn họ gặp tai nạn, tôi mới đến hiện trường.
Nghĩ đến đây, rõ ràng mọi thứ đều đã xử lý dấu vết kỹ lưỡng, thi thể của Trương Quang Tông cũng đã bị hỏa táng.
Cây trúc đào cũng là tự Lý Hồng trồng, cảnh sát có tra cũng không liên quan gì đến tôi.
Bật lửa là vật dụng thường thấy trên ô tô, sẽ không có ai nghi ngờ.
Những thứ đó cũng không liên quan gì đến tai nạn lần này.
Tôi sẽ không bị ai phát hiện.
6.
Tôi cẩn thận suy xét mọi chuyện lại một lần nữa vẫn không nghĩ ra điều gì.
Ngay lúc tôi đang lo lắng thì ngoài cửa có tiếng gõ.
Tôi qua mắt mèo của cửa chống trộm, là hai vị cảnh sát.
"Xin chào, chúng tôi là người của đội cảnh sát hình sự thành phố, đến đây để thăm hỏi theo quy trình. Xin đừng quá lo lắng."
Tôi mời họ vào rồi đi rót hai ly nước.
"Không cần phiền phức như . Tôi là Trần Diễn, còn ta là Phương Minh, chúng tôi đến để tìm hiểu một số thông tin.”
Phương Minh không gì, lại chăm vào cốc nước của tôi.
Trong lòng tôi bỗng trở nên căng thẳng.
"Sao cảnh sát Phương, cốc nước có vấn đề gì sao?"
Anh ngước lên tôi, đến mức toàn thân tôi cảm thấy run rẩy mới chậm rãi mở miệng :
"Không có vấn đề gì, chỉ là tôi cảm thấy bộ cốc chén nhà trông mới thật đấy."
Trần Diễn có chút sốt ruột ngắt lời ta.
“Đừng lảm nhảm nữa, không có nhiều thời gian đâu. Trương Nguyệt, Trương Minh Sinh và Lý Hồng đưa em trai của đi ra ngoài, vì sao lại không đi theo cùng?”
“Tôi không phải con ruột của Lý Hồng, nếu đi cùng thì không ổn cho lắm.”
“Họ có hành vi bất thường trước khi đi không? Ví dụ như liên lạc với ai đó.”
“Tôi không rõ, tôi không quan tâm đến chuyện của họ.”
“Họ có liên lạc với chiếc xe bị đâm phía sau không?”
“Không, họ chỉ sẽ về thăm gia đình.”
Sau khi Trần Diễn hỏi thêm vài câu về mối quan hệ cá nhân và công việc của bọn họ, tôi đều trả lời là không biết gì cả. Thấy tôi thực sự không biết gì, họ chuẩn bị rời đi.
Ta thấy liền thở phào nhẹ nhõm.
Trần Diễn vừa đứng dậy, Phương Minh liền cầm khung ảnh của tôi lên, trầm ngâm suy nghĩ.
“Cô có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cánh tay của không?”
Trần Diễn ra sức nháy mắt với ta, Phương Minh vẫn tôi chằm chằm.
Về chuyện cánh tay này, tôi đã sớm không để tâm đến nó nữa rồi.
“Nó bị mắc vào máy ép bột và bị gãy đến mức tôi phải cắt bỏ nó”.
"Xin lỗi... Tôi vẫn muốn hỏi một câu cuối cùng. Lý Hồng thường xuyên ôm em trai của khi đi chơi đúng không?”
"Ừm, bà ấy là sẽ khiến thằng bé ngủ thoải mái hơn."
"Ồ ~ Thật đáng tiếc. Nếu họ ngồi tách riêng ra thì lần này có lẽ đã có cơ hội sống sót."
Tôi không biết ta muốn gì, tôi chỉ có thể đồng :
"Đúng , mỗi quy tắc giao thông tồn tại đều có ý nghĩa riêng của nó."
Phương Minh còn muốn thêm gì nữa, Trần Diễn đã vội vàng kéo ta đi sang nhà bên cạnh.
"Được rồi, Trương, chúng tôi đi trước. Cô giữ gìn sức khỏe, nếu nghĩ ra manh mối gì thì hãy liên lạc ngay với chúng tôi."
Tôi cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh rồi đóng cửa lại, nhịp tim đập loạn lên trong lồng ngực.
Nói chuyện với cảnh sát, không cẩn thận là bị lừa như chơi.
Nhưng vừa rồi Trần Diễn liên tục hỏi tôi về các mối quan hệ cá nhân của Trương Minh Sinh và Lý Hồng.
Chẳng lẽ họ nghi ngờ có người cố dàn dựng vụ tai nạn lần này?
Ngoài tôi ra, còn có người muốn giế.t bọn họ nữa à?
Bạn thấy sao?