Sự Thật Không Thể [...] – Chương 3

6

 

Sau khi trở về, chúng tôi đã gửi công văn đến đơn vị quản lý của ngôi nhà màu vàng, cầu vào bên trong để điều tra với lý do hợp tác án.

 

Nhưng không ngờ, việc nhỏ mà chúng tôi thường này, lại giống như chạm vào một quả bom.

 

Đội trưởng Từ của chúng tôi bị gọi đi họp, sau khi trở về, ông ấy đã ngay lập tức tìm đến tôi và Triệu Tuấn, những người phụ trách vụ án này.

 

Ông ấy :

 

"Các cậu cứ điều tra vụ án, không dính dáng gì đến ngôi nhà màu vàng đó nữa, hãy tập trung tìm ra tên cầm thú kia."

 

Chúng tôi cảm thấy khó hiểu.

 

Manh mối của chúng tôi có liên quan đến ngôi nhà màu vàng này, mà không cho điều tra, nếu thật sự có liên quan, thì sao chúng tôi có thể tìm ra hung thủ?

 

Nhưng đội trưởng Từ, lại không thể trả lời câu hỏi này của tôi.

 

Và chúng tôi thực sự không thể lấy bất kỳ thông tin nào liên quan đến ngôi nhà màu vàng này bằng bất kỳ cách nào nữa.

 

Việc điều tra theo hướng này cũng tạm dừng, bởi vì đúng lúc đó, đã có một việc nghiêm trọng hơn xảy ra.

 

Trong bi kịch của Trương Thạch Chấn ở trên, có một người đáng lẽ phải xuất hiện, lại không xuất hiện.

 

Đó chính là ông nội của Chu Vân, Chu Kiến Đông.

 

Khi dân làng đều cho rằng Trương Thạch Chấn là tên cầm thú đã xâm trẻ em, Chu Kiến Đông lại không có bất kỳ hành nào, thậm chí còn không có mặt tại hiện trường cửa hàng tạp hóa, điều này rất không hợp lý.

 

Lý do là vì ông ấy có một đối tượng nghi khác.

 

Chỉ là, ông ấy không với chúng tôi ngay từ đầu, mà tự mình hành .

 

Điều này dẫn đến việc mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của bất kỳ ai.

 

Khi chúng tôi gặp lại ông ấy, ông ấy đã bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập.

 

Ông ấy khóc lóc kể lể ở đồn cảnh sát, rằng ông ấy bị hung thủ đã chết Chu Vân đánh thành ra như .

 

"Là Chu Tuấn Dương! Hắn, hắn không phải người..."

 

Chu Kiến Đông vừa khóc lóc vừa .

 

Tôi cũng nhanh chóng nhớ lại cái tên "Chu Tuấn Dương" trong đầu, đó là giáo viên chủ nhiệm của ba bé, bao gồm cả Chu Vân, một người đàn ông trung niên luộm thuộm.

 

"Không chỉ là thầy giáo, không chỉ... hắn còn là họ hàng xa của nhà chúng tôi, Tiểu Vân rất kính sợ hắn... không ngờ, không ngờ hắn lại..."

 

Hóa ra là .

 

Sau đó, Chu Kiến Đông đã kể lại chi tiết toàn bộ quá trình ông ấy đi tìm Chu Tuấn Dương để đối chất và bị đánh.

 

7

 

Ban đầu, Chu Kiến Đông cũng không chắc chắn Chu Tuấn Dương chính là thủ phạm.

 

Ông chỉ muốn tìm người họ hàng cũ này để tìm hiểu rõ hình, xét cho cùng, lúc đầu ông đã đặc biệt giao Chu Vân cho đối phương, nhờ đối phương dạy dỗ cẩn thận.

 

Khi Chu Kiến Đông tìm thấy Chu Tuấn Dương ở ký túc xá của trường, đối phương cũng bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc, và liên tục xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho Chu Vân.

 

Nhưng Chu Kiến Đông không trách móc đối phương, ông chỉ muốn biết ai là người đã xâm Chu Vân, Chu Tuấn Dương đương nhiên rằng không biết.

 

Tuy nhiên, sau đó, điều kỳ lạ đã xảy ra.

 

Dưới sự truy hỏi dai dẳng của Chu Kiến Đông, Chu Tuấn Dương lại rằng sẽ đưa cho ông một khoản tiền bồi thường hậu hĩnh, hy vọng ông sống tốt, đừng truy cứu chuyện này nữa.

 

Chu Kiến Đông tất nhiên cảm thấy có gì đó mờ ám, liền bám riết lấy ông ta không buông.

 

Chu Tuấn Dương cũng dần mất kiên nhẫn, thấy Chu Kiến Đông không lay chuyển , đã nhiều lần đuổi ông đi.

 

Hai người từ cãi vã bằng lời leo thang thành xô xát, Chu Tuấn Dương dù sao cũng trẻ hơn, có lợi thế về thể lực.

 

Sau khi đánh Chu Kiến Đông ngã xuống đất, Chu Tuấn Dương tiếp tục nổi trận lôi đình, chửi bới ông, ông không biết điều, trong lúc gào thét, hắn ta lại thừa nhận một việc:

 

Ba nữ sinh, đúng là do hắn ta xâm !

 

Theo lời Chu Kiến Đông, nguyên văn lời của Chu Tuấn Dương là:

 

"Bọn họ đều là do tôi ! Ông có thể gì tôi? Lão già sắp chết! Cho ông tiền cũng không lấy, ông voi đòi tiên à?"

 

Nghe những lời này, tôi giật mình.

 

Vụ án này đang xôn xao dư luận, bất kỳ người bình thường nào có đầu óc cũng sẽ không những lời ngông cuồng như .

 

Hoặc là hắn ta đầu óc không bình thường, hoặc là, hắn ta không phải người bình thường.

 

Chúng tôi an ủi Chu Kiến Đông, bảo ông ấy về nhà đợi tin tức, sau đó lập tức đến trường để tìm Chu Tuấn Dương.

 

Bởi vì nếu những gì Chu Kiến Đông là sự thật, thì hắn ta chắc chắn có vấn đề.

 

Ví dụ, tại sao hắn ta lại dùng những lời nguy hiểm đó để kích thích và tổn thương Chu Kiến Đông một cách thiếu suy nghĩ?

 

Rõ ràng là điều đó không có lợi gì cho hắn ta.

 

Thêm nữa, tại sao hắn ta lại đề nghị bồi thường?

 

Ngay cả khi nhà trường có phương án này, cũng không phải là đột nhiên đề cập trong cuộc chuyện riêng tư giữa hai người.

 

Và lần gặp mặt Chu Tuấn Dương này, thực sự khiến chúng tôi kinh ngạc.

 

Làm cảnh sát nhiều năm, tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào như .

 

8

 

Tại ký túc xá của trường tiểu học, chúng tôi đã gặp Chu Tuấn Dương.

 

Hắn ta tiếp đón chúng tôi rất nhiệt , cũng biết rõ lý do chúng tôi đến đây.

 

, chúng tôi còn chưa kịp hỏi, hắn ta đã vội vàng cho chúng tôi xem:

 

Trên trán trái của hắn ta có một vết thương.

 

Theo lời hắn ta, lúc đó Chu Kiến Đông liên tục ép hắn ta ra hung thủ đã xâm Chu Vân, hắn ta đương nhiên không thể ra .

 

Điều này khiến Chu Kiến Đông nổi giận, ông ta đã cầm gạt tàn thuốc lá đập mạnh vào trán Chu Tuấn Dương, ra vết thương này.

 

, Chu Tuấn Dương mới phản kháng, mới đánh Chu Kiến Đông.

 

Còn về khoản tiền bồi thường, cũng như việc xâm Chu Vân và ba bé khác, hắn ta liên tục phủ nhận.

 

Hắn ta , đây là do Chu Kiến Đông bịa đặt vu khống hắn ta.

 

Hai bên hoàn toàn khác nhau, chắc chắn có một bên đang dối.

 

Chúng tôi đã đưa ra phán đoán ngay tại hiện trường.

 

Đầu tiên, chúng tôi cầu Chu Tuấn Dương mô tả lại quá trình Chu Kiến Đông tấn công hắn ta.

 

Hắn ta đã theo, lại mắc một sai lầm.

 

Hắn ta , Chu Kiến Đông đột nhiên nổi giận, dùng tay phải cầm gạt tàn thuốc lá trên bàn trà, đập mạnh vào trán trái của hắn ta.

 

Nếu là người khác, có thể không có vấn đề gì.

 

Nhưng dựa trên những lần tiếp với Chu Kiến Đông, chúng tôi lại nhận thấy một điều.

 

Điều này khiến lời kể của Chu Tuấn Dương trở nên không chân thực.

 

Tôi hỏi Chu Tuấn Dương:

 

"Anh có biết Chu Kiến Đông thuận tay trái không?"

 

Chu Tuấn Dương lắc đầu vẻ hoang mang.

 

Quả nhiên chỉ là họ hàng xa, có lẽ hắn ta thậm chí còn không coi trọng Chu Kiến Đông.

 

Chỉ cần từng tiếp , hắn ta cũng nên biết điều này.

 

Nhưng hắn ta lại không biết.

 

Để che giấu lời dối, hắn ta :

 

"Người thuận tay trái, cũng có thể dùng tay phải mà."

 

Tôi kiên nhẫn giải thích với hắn ta:

 

"Đúng là có thể, nếu một người đột nhiên nổi giận, chắc chắn sẽ dùng tay thuận của mình để hành , chứ không phải cố dùng tay không thuận, hiểu chứ?"

 

Nói xong, tôi lại cầm chiếc gạt tàn thuốc lá bằng pha lê lên, :

 

"Hơn nữa, thứ này rất dễ lưu lại dấu vân tay, chúng tôi chỉ cần mang về kiểm tra là biết Chu Kiến Đông có chạm vào nó hay không."

 

Chu Tuấn Dương im lặng, dường như không thể phản bác .

 

Triệu Tuấn lập tức chất vấn hắn ta:

 

"Nói đi, tại sao lại dối?"

 

Nhưng chúng tôi phát hiện, mặc dù bị vạch trần, hắn ta vẫn mà không , tỏ ra rất bình tĩnh.

 

Chúng tôi không biết tại sao hắn ta lại bình tĩnh, chúng tôi càng không biết, những lời hắn ta tiếp theo, mỗi câu đều nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...