“Đúng, như thấy đấy, dạo này ấy đều ở bên tôi và Đào Đào!”
Tôi tức đến nỗi không thể kìm nén mà mắng ta: “Làm kẻ thứ ba mà còn không biết xấu hổ, thật là hèn hạ đến mức này sao?”
Khang Tinh Tinh rõ ràng bị chọc giận, ta bắt đầu gào lên điên cuồng:
“Tôi là kẻ thứ ba? Ha, soi gương mà xem mình là ai đi!”
“Tôi là mối đầu của ấy, là người ấy nhất! Hơn nữa, tôi còn sinh cho ấy một đứa con, mới là kẻ thứ ba đấy!”
“Cô với ấy còn chưa có con, là cái gì mà gọi là vợ chứ?!”
“Mọi lần đầu tiên của ấy đều dành cho tôi, là cái thá gì chứ!”
…
Cô ta chửi tôi bằng những lời cay nghiệt, mà tôi không thể phản bác .
Vì những gì ta đều là sự thật.
Lúc này, tôi chỉ mong Lâm Đông Thần sẽ phủ nhận, rằng ta chỉ nhảm, dối.
Nhưng Lâm Đông Thần lại giống như câm lặng, không một lời nào.
Tôi đứng đó như một kẻ ngốc, Khang Tinh Tinh đang hống hách và Lâm Đông Thần im lặng, cho đến khi nước mắt dâng đầy trong mắt, không biết là vì giận dữ hay đau lòng.
Khang Tinh Tinh vẫn tiếp tục chửi bới, cuối cùng Lâm Đông Thần cũng lớn tiếng quát: “Đủ rồi!”
Tiếng chửi rủa đột ngột dừng lại.
Tôi chăm Lâm Đông Thần. Không khí lại rơi vào sự im lặng chết chóc.
Cho đến khi tôi run rẩy hỏi Lâm Đông Thần: “Những gì ta có phải là sự thật không? Anh chưa bao giờ quên ta? Người nhất vẫn luôn là ta?”
Tôi không muốn giọng mình run rẩy, vì như thế quá yếu đuối và đáng thương, tôi không thể kiểm soát giọng mình.
Lâm Đông Thần cúi đầu im lặng thật lâu, tôi không hiểu vì sao ấy lại trông đau khổ như .
Mãi sau, mới ngước mắt lên tôi.
Đôi mắt đỏ hoe, đầy tơ máu, và ẩn chứa những cảm phức tạp mà tôi không thể hiểu .
Anh : “Viên Khê, chúng ta ly hôn đi.”
Tôi như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, toàn thân đều trở nên lạnh lẽo.
Tôi không thể tin , hỏi lại ấy: “Anh gì?”
Lần này, quay lưng lại, rõ ràng từng từ: “Anh , chúng ta ly hôn đi.”
Trong lòng tôi đủ mọi cảm đang dâng trào mãnh liệt, máu cũng dồn lên đầu.
Sự giận dữ, không thể tin và nỗi buồn đau đan xen lẫn nhau đến mức cực độ, khiến tôi không thể thốt ra lời.
Người phạm lỗi là , người gào thét là Khang Tinh Tinh, người đề nghị ly hôn lẽ ra phải là tôi, tại sao lại là ấy đòi ly hôn tôi?!
Nhưng ngay lúc này, tôi lại nhớ đến Lâm Đông Thần của ngày xưa.
Anh ấy đã đối xử tốt với tôi như , chẳng lẽ tất cả đều là giả dối sao?
Tôi cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, vừa mở miệng, giọng run rẩy đã tố cáo tôi: “Lâm Đông Thần, có thật sự từng em không?”
Lâm Đông Thần ngừng lại một chút, giọng khàn khàn đáp: “Tất nhiên là .”
Nước mắt tôi không thể kiểm soát mà tuôn trào, tôi chỉ tay về phía Khang Tinh Tinh, hỏi câu hỏi lúc nãy: “Vậy còn ta? Anh có còn ta không?”
Lâm Đông Thần im lặng thật lâu, khi tôi tưởng sẽ không trả lời, mới thở dài : “Viên Khê, con người đều có cảm…”
Ý nghĩa của câu đó, không cần ra cũng rõ.
Trái tim tôi như bị một vật nặng đánh mạnh, không phải là đau nữa mà là cảm giác nghẹt thở, không thể nào thở nổi.
Hóa ra là , giờ thì tôi đã hiểu.
Tôi nghe thấy giọng của chính mình, lạnh lùng và tê liệt hỏi câu cuối cùng: “Vậy nên, giữa em và ấy, vẫn chọn ấy, đúng không?”
Hình bóng của Lâm Đông Thần cứng đờ lại, rất lâu sau mới khàn giọng đáp: “Anh xin lỗi em.”
Ha, tôi thật là buồn . Và tôi thực sự bật thành tiếng.
Tốt lắm, Lâm Đông Thần, tốt lắm.
Vậy thì cứ thế đi, từ nay cắt đứt mọi thứ.
Tình cảm trước đây, coi như cho chó ăn hết rồi.
Cánh cửa thoát hiểm “kẽo kẹt” mở ra, là mẹ của Lâm Đông Thần dắt theo Đào Đào đứng đó.
Tôi máy móc quay đầu họ, và vô thấy mặt dây chuyền ngọc Quan m cổ truyền đeo trên cổ Đào Đào.
Mặt dây chuyền ngọc Quan m này, trước đây mẹ của Lâm Đông Thần từng hứa rằng khi tôi có con, bà sẽ tự tay đeo nó cho đứa trẻ.
Ha, ha ha.
Và đúng lúc này, mẹ của Lâm Đông Thần lại lên tiếng: “Viên Khê, chúng tôi đã phụ lòng .”
“Cô xinh đẹp, lại có công việc tốt, sau này chắc chắn sẽ tìm người tốt hơn…”
Tôi cắt ngang lời bà, lạnh lùng quay sang Lâm Đông Thần: “Lâm Đông Thần, tuần sau đi thủ tục ly hôn.”
Nói xong, tôi bước qua họ và rời đi.
12
Tôi không trở về nhà, tôi không muốn quay lại căn nhà mang đầy dấu vết của Lâm Đông Thần nữa.
Thế là tôi đến nhà em mình.
Bình thường, tôi và em không liên lạc nhiều. Từ khi có em, bố mẹ càng bỏ bê tôi. Thêm vào đó, tôi và em không có nhiều kỷ niệm chung trong thời thơ ấu, nên cảm giữa chúng tôi không gần gũi như những cặp chị em khác.
Nhưng giờ đây, khi rời khỏi Lâm Đông Thần, vào lúc tôi đau đớn và mất mát nhất, người duy nhất tôi có thể dựa vào chỉ còn là em ruột thịt.
Khi mở cửa và thấy tôi, em hoảng hốt: “Chị, có chuyện gì ? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Chắc lúc này trông tôi thực sự rất tàn tạ và thê thảm.
Tôi im lặng bước vào nhà và ngồi xuống, thấy , em lo lắng, liền rút điện thoại ra định gọi cho Lâm Đông Thần để hỏi chuyện.
Tôi ngăn em lại: “Chị sắp ly hôn rồi.”
Tôi kể cho em nghe mọi chuyện đã xảy ra, em tức đến mức mắt đỏ hoe: “Chị, sao chị không sớm với em? Họ thật sự quá đáng quá!”
Nói xong, em liền định xỏ giày để chạy đi tìm Lâm Đông Thần chuyện phải trái.
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng giữ em lại: “Đừng đi, ở lại đây với chị, không?”
Tôi nghĩ giọng mình lúc này chắc hẳn rất đau khổ và bất lực, bởi vì em bắt đầu ôm chặt lấy tôi, không kiềm mà khóc cùng tôi.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, chị.” Em vừa vỗ lưng vừa an ủi tôi trong tiếng nức nở: “Chị của em tốt như , sau này nhất định sẽ gặp người tốt hơn, tốt hơn nhiều.”
Tôi đã khóc một trận thật đã trong vòng tay của em .
Khóc mệt rồi, cơn buồn ngủ ập đến, em dìu tôi lên giường, lau mặt cho tôi rồi đắp chăn cẩn thận.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi nghĩ, hóa ra tôi không chỉ có mỗi Lâm Đông Thần, tôi còn có gia đình, có bè.
Dù Lâm Đông Thần khó quên đến đâu, tôi nhất định sẽ quên ta.
Em đã xin nghỉ để ở bên tôi suốt ba ngày, cuối cùng cũng chỉ rời đi khi tôi thúc giục em ấy đi .
Tôi nghĩ đến tuần sau sẽ đi thủ tục ly hôn, đồ đạc của tôi vẫn còn ở nhà cũ.
Tôi định đến thu dọn đồ đạc trước, rồi tuần sau sẽ chuyện ly hôn với Lâm Đông Thần.
Bạn thấy sao?