Sự Thật Đằng Sau [...] – Chương 4

Gương mặt Tạ Cẩn Hành lập tức biến sắc.

Đúng … tôi chỉ “phản bội” trong lòng.

Còn ta thì ngoại thật sự — và có cả con riêng.

Chúng tôi nhau chằm chằm, như đang giằng co, không ai chịu nhường bước.

Nhưng rồi ánh mắt Tạ Cẩn Hành lại rơi xuống đôi môi tôi.

Cổ họng khẽ .

Đột nhiên, kéo tôi lại gần, định hôn tiếp.

Tôi vùng vẫy, cố hết sức chống cự không thể thoát ra.

Gương mặt càng lúc càng gần.

Đúng lúc ấy, một tiếng hét vang lên ngoài cửa:“Nếu dám hôn ta, tôi sẽ đi cái thai này ngay lập tức!”

Diệp Oản đang đứng trước cửa, có lẽ vừa mới tỉnh lại và vội vàng chạy đến.

Vừa đến nơi, ta đã thấy Tạ Cẩn Hành lại muốn hôn tôi.

Cô ta gần như sụp đổ:Tại sao? Tại sao ta lại đột nhiên thích tôi?!

Tạ Cẩn Hành chỉ lạnh lùng liếc ta một cái:“Muốn thì cứ đi. Đừng đến phiền tôi nữa.”

Diệp Oản lùi lại vài bước, ôm lấy bụng, không thể tin nổi: “Anh… gì? Tạ Cẩn Hành, lại lần nữa xem!”

“Tôi , muốn thì ! Không cần hỏi tôi!”

Diệp Oản giận đến toàn thân run rẩy, nước mắt giàn giụa: “Anh… là loại người gì ? Vì con đàn bà đó mà định bỏ cả đứa con của chúng ta?!

Được, tôi sẽ thật! Anh giỏi thì đừng hối hận!”

Tôi vội vàng kéo thân thể yếu ớt xuống giường: “Không ! Đừng ! Không thể đâu!

Lỡ xảy ra chuyện gì… trái tim của Lục Hoài cũng sẽ không giữ nữa…”

Lúc này Diệp Oản mới sực nhớ ra chuyện trái tim.

Cô ta tôi, giọng run run: “Hóa ra… đối xử tốt với tôi là vì trái tim này…”

Cô ta quay sang Tạ Cẩn Hành, nghẹn ngào : “Anh nghe thấy rồi chứ, Cẩn Hành? Cô ta căn bản không ! Cô ta không xứng với đâu!”

Càng , ta càng kích , lao đến nắm lấy tay Tạ Cẩn Hành.

Anh ta bực bội, lập tức hất ta ra.

Không ngờ, cú va chạm khiến bụng Diệp Oản đập trúng mép bàn —Gây ra dấu hiệu dọa sảy thai.

Tôi hoảng hốt, vội vàng cầu xin Tạ Cẩn Hành cứu lấy Diệp Oản!

Cô ta đưa vào phòng cấp cứu.

Tôi không ngừng cầu nguyện ấy bình an, thì Tạ Cẩn Hành lại ép tôi vào tường.

“Phương Hạ! Trong bụng ta là con riêng của tôi! Cô không giận thì thôi, lại còn cầu nguyện cho ta sống à?”

Tôi lau nước mắt, bình tĩnh : “Không quan trọng đứa bé là của ai…

Tôi chỉ mong trái tim trong cơ thể ấy vẫn còn đập.”“Cô—!”

Tạ Cẩn Hành giận đến mức vung tay định tát tôi.

Tôi theo phản xạ giơ tay lên che mặt, cái tát đó lại không rơi xuống mặt tôi, mà đập mạnh vào bức tường bên cạnh.

Lập tức, máu từ bàn tay ta chảy ra ròng ròng.

Tôi ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt đỏ rực, nghiến răng hỏi tôi: “Cái tên đã chết đó… rốt cuộc có gì hơn tôi mà khiến suốt ngày nhung nhớ?”

Nghe đến đây, cơn giận trong tôi cũng bùng nổ, tôi giơ tay tát mạnh vào mặt ta một cái!

“Không cho phép ấy như thế!

Trong lòng tôi, ấy luôn là người tuyệt vời nhất!

gì đi nữa… cũng không bao giờ bằng ấy!”

Lời tôi như một mũi dao đâm thẳng vào tim Tạ Cẩn Hành, khiến ta như nghẹt thở, tim quặn thắt từng cơn.

Anh ta không hiểu nổi, vì sao lại chấp nhận mình bị so sánh — và thua.

Rồi bất ngờ, giọng ta khẽ khàng hỏi: “Nếu tôi cũng chết… có nhớ tôi như nhớ Lục Hoài không?”

Tôi không do dự, lắc đầu: “Không.”

Tạ Cẩn Hành bật chua chát.

Sau đó, kéo tôi vào lòng.“Vậy thì sao chứ?

không tôi, tôi cũng sẽ giữ bên mình mãi mãi, không cho đi đâu cả.”

Tôi còn đang định giãy giụa,

ta đã kề sát tai tôi, lạnh giọng :

“Nếu muốn Diệp Oản bình an… thì phải nghe lời tôi.

Nếu không, tôi sẽ ngừng điều trị cho ta.”

8

Một cơn ớn lạnh dọc sống lưng lan khắp người tôi.

Người đàn ông này… thật sự rất đáng sợ.

Nhưng trái tim kia… là bằng chứng duy nhất cho thấy Lục Hoài từng tồn tại bên tôi.

Tôi không thể để mất ấy lần nữa.

Tôi đành gật đầu.

Tạ Cẩn Hành mỉm : “Ngoan lắm.”

Sau đó, chúng tôi trở về nhà.

Khác với trước kia, Diệp Oản bị chuyển ra ngoài, vì Tạ Cẩn Hành nhất quyết muốn ngủ cùng phòng với tôi.

Diệp Oản cũng thay đổi.

Cô ta trở nên trầm lặng, không còn ngang ngược như trước.

Tôi muốn chăm sóc ta, không cho phép, thậm chí người giúp việc riêng để chăm sóc.

Tôi chỉ có thể thời gian bằng việc chăm hoa, tưới cỏ.

Còn Tạ Cẩn Hành thì bỏ bê công việc, suốt ngày chỉ quanh quẩn bên tôi.

Thế , mỗi lần tôi lạnh lùng từ chối, ánh mắt ta lại hiện rõ vẻ tổn thương.

Nhưng những ngày yên ả đó không kéo dài lâu.

Một hôm, khi Tạ Cẩn Hành vắng nhà,Diệp Oản bất ngờ kéo tay tôi, kích : “Phương Hạ! Tôi tìm Lục Hoài rồi!”

“Anh ấy chưa chết! Trái tim tôi không phải do ấy hiến!”

11

Tôi sững người: “Anh ấy còn sống? Anh ấy ở đâu?”“Ở bến tàu! Anh ấy còn sống! Anh ấy muốn đến đón đi!”

Trái tim tôi đập thình thịch vì : “Thật sao? Vậy còn thì sao?”

Diệp Oản lắc đầu:“Cô đừng lo cho tôi, cứ đi trước đi!”

Tôi vội vàng thu dọn hành lý, chạy ngay đến bến tàu.

Nhưng tôi chẳng thấy Lục Hoài đâu cả.

Thay vào đó, là một nhóm ngư dân xông đến… trói chặt tôi lại!

Họ còn bàn với nhau… sẽ ném tôi xuống biển sâu!

Một cơn rùng mình chạy khắp người tôi:Xong rồi… Diệp Oản lừa tôi! Cô ta vẫn chưa chịu buông tha!

Con thuyền từ từ rời bến, trôi xa dần…ra giữa đại dương mênh mông.

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại,lặng lẽ chờ đợi cái chết đến gần.

Nhưng đúng lúc ấy, tôi lại nghe thấy tiếng sợi dây đang cởi ra.

Tôi mở mắt —và người trước mặt khiến tim tôi như ngừng đập!

Khuôn mặt ấy… chẳng phải là người tôi ngày đêm mong nhớ sao?

Lục Hoài tôi tỉnh lại, kích hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Tôi lập tức ôm chầm lấy : “A Hoài… em cứ tưởng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nữa…”

“Anh cũng … Năm xưa, bố mẹ em người đuổi .

Anh ngã xuống vực, may mà ngư dân cứu sống, sau đó sống cuộc đời lênh đênh trên biển, thủy thủ.”

Tôi vẫn chưa hiểu: “Nhưng… tại sao em lại thấy thông tin hiến tim cho người khác?”

Nét mặt Lục Hoài lập tức trở nên giận dữ: “Là bố mẹ em ép ký vào giấy đồng ý hiến tạng.

Họ nếu không ký, họ sẽ ra tay với em.

Anh không muốn em bị tổn thương, nên đành phải ký.

Sau đó, họ cố giả tạo thông tin rằng đã chết, trái tim đã hiến đi —

chỉ để em tin rằng không còn nữa.”

Mọi khúc mắc trong lòng tôi cuối cùng cũng hóa giải.

Nhưng rồi tôi lại lo lắng: “Giờ chúng ta phải sao? Nhà họ Tạ quyền thế lớn như , nếu họ muốn tìm em, chắc chắn em sẽ bị bắt về…

Em không muốn rời xa đâu, A Hoài… em muốn mãi mãi ở bên !”

Và rồi, như thể đã sớm quyết định,chúng tôi lên một con tàu khác, rời khỏi vùng biển này, đến một nơi xa xôi bên kia đại dương.Cùng lúc đó, Diệp Oản sắp lâm bồn.

Nhưng Tạ Cẩn Hành không hề quan tâm đến ta,chỉ điên cuồng tìm kiếm bóng dáng của tôi.“Phương Hạ đâu rồi? Cô ấy đi đâu rồi?!”

Diệp Oản vừa đau vừa khóc: “Cẩn Hành… đừng nghĩ đến ta nữa… em sắp sinh rồi, giúp em gọi xe cấp cứu đi…”

Nhưng Tạ Cẩn Hành chỉ lạnh lùng liếc ta một cái:“Cô tưởng tôi không biết sao?

Chuyện này chắc chắn có liên quan đến !

Nói cho tôi biết Phương Hạ đang ở đâu, nếu không — tự sinh một mình đi!”

Diệp Oản đau đến mức gần như ngất xỉu, cuối cùng không chịu nổi nữa, đành khai ra nơi tôi đã đến.

Tạ Cẩn Hành không thèm để ý đến ta nữa, lập tức lao đến bến tàu.

Mặc kệ tiếng hét thất thanh của Diệp Oản phía sau!

Tại bến tàu, ta cho người trích xuất camera giám sát,và phát hiện… tôi đã bị bắt cóc!

Anh ta hoảng hốt gọi cảnh sát, huy toàn bộ vệ sĩ đi tìm tung tích của tôi.

Họ lục soát suốt ba ngày ba đêm, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.

Có người bắt đầu nghi ngờ — tôi đã bị ném xuống biển.

Nghe , Tạ Cẩn Hành gần như ngã quỵ!“Không! Không thể nào!

Tìm cho tôi! Tìm bằng !”

Anh ta gào thét bên lan can, gọi tên tôi trong vô vọng.

Nhưng mặt biển lặng như tờ,như thể tôi chưa từng tồn tại trên cõi đời này.

Cuối cùng, Tạ Cẩn Hành quay về nhà trong tuyệt vọng.

Nhưng vừa về đến nơi, lại thấy Diệp Oản đang ôm đứa trẻ, mỉm : “Cẩn Hành, em sinh rồi… là con trai đấy.

Anh có người nối dõi rồi.

Chúng ta hãy sống hạnh phúc với nhau, quên cái người đàn bà kia đi, không?”

Tạ Cẩn Hành không thèm liếc đứa bé lấy một cái,mà giáng cho ta một cái tát như trời giáng.

“Đứa trẻ này, tôi không thừa nhận!

Cút khỏi đây ngay! Nếu không, tôi sẽ khiến sống không bằng chết!”

Diệp Oản khóc lóc điên cuồng, ngay lập tức bị người hầu bịt miệng,cả người lẫn con bị quẳng ra ngoài không chút thương tiếc.

Về sau, người ta đồn rằng Tạ Cẩn Hành — người đàn ông từng phong lưu đa nhất thành phố —cả đời không cưới ai nữa.

Anh ta thường xuyên đến biển, tìm kiếm bóng dáng tôi,thậm chí bất chấp bão tố, tự mình lái tàu ra khơi.

Nhưng ta không hề biết rằng,ở bên kia đại dương,tôi đã cùng Lục Hoài sống những tháng ngày hạnh phúc,bên nhau không rời, dù sống hay chết.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...