Còn tôi, lúc quay về phòng, thấy trên giường vẫn còn nguyên dấu vết ân ái của hai người từ đêm qua.
Tôi đứng lặng, suy nghĩ xem nên xử lý thế nào.
Đúng lúc đó, Tạ Cẩn Hành đẩy cửa bước vào.
Anh ta thấy tôi đang im lặng giường, tưởng tôi đang đau lòng nên bật đắc ý:
“Sao ? Nhìn thấy dấu vết để lại cùng với Diệp Oản, em thấy khó chịu lắm đúng không?”
“Có phải em muốn khóc không? Dù sao em cũng phải tận mắt chứng kiến người mình nhất quấn lấy người phụ nữ khác.”
“Nhưng nếu không phải năm xưa em ép bố mẹ buộc cưới em, thì giờ người vợ đã là Diệp Oản rồi.”
“Tất cả đều do em tự chuốc lấy!”
Nói xong, ta đè mạnh tôi xuống giường, giọng điệu đầy châm chọc:
“Đã bốn năm kết hôn rồi, mà vẫn chưa chạm vào em lần nào.”
“Hay là… em van xin đi, rên lên vài tiếng, biết đâu thấy tội, sẽ cho em vợ đúng nghĩa một lần.”
“Như thì… cũng không cần phải ghen tị với Diệp Oản nữa.”
Từ sau khi Tạ Cẩn Hành miễn cưỡng cưới tôi, ta luôn như — luôn tìm đủ mọi cách để nhục, để chế giễu tôi.
Tôi cố sức giằng tay khỏi cái siết chặt cổ tay đầy đau đớn của ta.
Thế ta lại bóp chặt lấy mặt tôi, bắt tôi phải thẳng vào mắt ta.
“Phương Hạ! Cô còn giả vờ thanh cao cái gì?
Cô thích tôi đến phát cuồng, nằm mơ cũng chỉ muốn ngủ với tôi, đúng không?”
Ngay lúc đó, giọng ngọt lịm của Diệp Oản vang lên ngoài cửa:
“Cẩn Hành! Không phải sẽ đưa em đi chơi công viên mừng sinh nhật sao?
Em chuẩn bị xong hết rồi đó, xong chưa?”
Tạ Cẩn Hành khịt mũi một tiếng, hất tôi ra.
“Từ giờ, đây là phòng của tôi và Oản Oản.Cô dọn sang phòng khách mà ngủ.”
Nói xong, ta quay người định đi, vô liếc thấy mắt cá chân tôi vẫn đang chảy máu.
Anh ta cau mày, trong mắt thoáng hiện lên một tia cảm khó đoán.
“Chân bị thì đi bệnh viện mà kiểm tra cho kỹ, đừng có chết ở đây rồi dọa Oản Oản.
Trái tim của ấy không chịu nổi đâu.”
Nhìn theo bóng lưng ta rời đi, tôi mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy hiến tạng đã ngả màu.
Khẽ khàng thì thầm: “A Hoài… yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ thật tốt trái tim đang đập ấy của .”
Thế , ngay lúc đó, cánh cửa bỗng bị đẩy ra mạnh mẽ.
Là Tạ Cẩn Hành quay lại.
Giọng ta trầm thấp, lạnh lẽo: “Vừa rồi… gì?”
4
Tôi nhanh chóng cất tờ giấy đi, vội vàng bịa một lý do: “Tôi … tôi sẽ bảo vệ trái tim của Diệp Oản thật tốt.”
Nghe tôi thế, Tạ Cẩn Hành hừ lạnh, vẫn câu quen thuộc: “Phương Hạ, thật hèn hạ.”
Nói rồi, ta cầm chiếc điện thoại để quên trong phòng, quay lưng bỏ đi không thèm lại.
Anh ta đưa Diệp Oản đi công viên giải trí, đi xem phim, ăn tối tại nhà hàng Pháp lãng mạn.
Còn công khai đăng ảnh cùng ta lên mạng xã hội như một cặp đôi bình thường.
Mà suốt bốn năm kết hôn với tôi, tôi chưa từng hưởng bất cứ điều gì trong số đó.
Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm gì.
Họ hẹn hò đến gần nửa đêm mới về nhà.
Thấy tôi vẫn còn ngồi trong phòng khách, Tạ Cẩn Hành lại không nhịn lên tiếng mỉa mai:
“Sao? Nhìn thấy tôi và Oản Oản đi chơi về, khó chịu đến mức không ngủ nổi à?”
Anh ta dừng một chút, rồi cong môi đầy châm chọc:
“Nếu đã khó chịu , thì để tôi thêm một tin cho càng thêm khó chịu nhé.”
“Hôm nay Oản Oản đã đồng ý lời cầu hôn của tôi.
Tôi định tổ chức một đám cưới để bù đắp cho quá khứ của chúng tôi.”
“Chắc không phiền đâu nhỉ?
Dù sao thì với tôi năm xưa chỉ mỗi lễ cưới chứ không đăng ký kết hôn, chúng ta chẳng phải vợ chồng hợp pháp gì cả.”
Diệp Oản lúc này cũng giả vờ ôm ngực, nhẹ nhàng : “Chị Hạ, em thật lòng mong chị tác thành cho bọn em.
Chị không biết đâu, lúc Cẩn Hành cầu hôn em, tim em đập nhanh đến mức… em còn tưởng mình sắp ngất.”
Nghe đến hai chữ “trái tim”,trái tim tôi như bị ai bóp chặt.
Một tầng sương mỏng tràn lên trong đáy mắt.
Không phải nước mắt vì đau lòng…mà là giọt nước mắt của niềm vui.Trái tim ấy… vẫn còn đập.
Tôi chớp mắt, giấu đi sự trong lòng, mỉm :“Tôi không phiền đâu.
Hai người muốn tổ chức đám cưới như thế nào?Tôi có thể tự tay chuẩn bị giúp.”
Nghe , Tạ Cẩn Hành thoáng sửng sốt.
Một lúc sau mới hừ lạnh một tiếng:“Hơ… Phương Hạ, tôi đến mức này sao?
Ngay cả chuyện tôi cưới người khác cũng có thể chấp nhận à?”
Tôi không trả lời câu hỏi của ta.
Mà quay sang, bắt đầu hỏi Diệp Oản về cầu trong lễ cưới.
Sau đó, theo đúng cầu của ta, tôi tổ chức cho họ một đám cưới như mơ —
một đám cưới khiến cả hai đều hài lòng.
Trong suốt khoảng thời gian ấy, tôi cam tâm nguyện “chó trung thành” cho Diệp Oản.
Đám cưới của ta và Tạ Cẩn Hành, tôi đích thân lo liệu từ đầu đến cuối.
Cô ta muốn ăn tiệc Mãn Hán thịnh soạn, tôi liền vào bếp, nấu từng món một.
Cô ta thích gì, muốn mua gì, tôi chuyển khoản ngay lập tức.
Cô ta tính khí thất thường, thường xuyên đánh mắng tôi, trút giận lên tôi như một cái thùng rác cảm — tôi đều nhẫn nhịn.
Cô ta cố thể hiện cảm với Tạ Cẩn Hành trước mặt tôi, chỉ còn thiếu ngủ với nhau ngay trước mắt tôi mà thôi.
Vậy mà tôi vẫn cắn răng chịu đựng, không một lời than oán.
Cho đến một ngày, ta đột nhiên xoa bụng, tôi khiêu khích: “Phương Hạ, tôi có thai rồi.”
5
Cô ta nghĩ tôi sẽ ghen tuông, sẽ phát điên. Dù sao đó cũng là con của người đàn ông tôi nhất.
Nhưng tôi lại không hề cảm thấy khó chịu.
“Phương Hạ! Tôi là tôi đang mang thai con của chồng đấy! Cô không giận sao?”
Diệp Oản không thể tin nổi phản ứng thờ ơ của tôi.
Tạ Cẩn Hành từ phía sau ta bước ra, ôm lấy ta từ phía sau.
“Sao ta có thể không giận chứ? Chẳng qua là đang giả vờ.
Vì tôi, ta không dám nổi giận trước mặt tôi.”
“Chỉ cần là con tôi, ta đều sẽ chấp nhận.”
“Đúng không, Phương Hạ?”
Tôi không đáp lại lời của Tạ Cẩn Hành,chỉ tiến lại, đeo đai bảo vệ lưng cho Diệp Oản.
“Cô đang mang thai, đừng để lệch lưng, cũng đừng mang giày cao gót nữa.
Muốn ăn gì thì , tôi đi cho.”
Tôi vẫn bận rộn chăm sóc cho ta như thường.
Thế , Diệp Oản lại ngày càng tức giận.
Cô ta chỉ muốn khiến tôi nổi đóa, ghen tị, đau khổ mà rời bỏ Tạ Cẩn Hành.
Nhưng bất kể ta gì, khiêu khích ra sao, tôi vẫn không giận, không ghen, không buồn — cũng không rời đi.
Cô ta cứ thế sống trong bực dọc suốt mấy tháng, cái bụng ngày một to lên.
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, ta kéo tôi đi dạo phố cùng.
Thấy thai đã ổn định, tôi cũng đồng ý.
Nhưng vừa lúc Diệp Oản bước vào phòng thử đồ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng hét thất thanh: “Cháy rồi! Cháy rồi! Mọi người mau chạy đi!”
Tôi quay đầu lại —Cách chúng tôi chưa đầy 5 mét, ngọn lửa đã bùng lên dữ dội.
Mọi người trong cửa hàng hoảng loạn, chen chúc nhau chạy ra cửa.
Tôi vội vàng gõ mạnh vào cửa phòng thử đồ:“Diệp Oản! Mau ra đây! Cháy rồi! Phải chạy ngay!”
“Em không chạy ! Em chưa mặc xong đồ!”
Cô ta bụng đã lớn, mặc đồ rất bất tiện.
Tôi lập tức xông vào, giúp ta mặc quần áo.
Nhưng khi mặc xong, thì ngọn lửa bên ngoài đã bùng phát không thể kiểm soát.
Khói đen cuồn cuộn tràn vào.
Diệp Oản bắt đầu hoảng loạn: “Làm sao đây… Em không muốn chết…”
Tôi lập tức gọi cứu hỏa.
Sau đó vội dùng khăn che mũi cho cả hai, cố gắng tránh hít phải khói độc.
Nhưng khói vẫn xộc vào từng đợt, khiến chúng tôi ho không dứt, khó thở đến nghẹt cả phổi.
Ngọn lửa đã cháy sát đến chỗ chúng tôi.
Tôi lập tức chắn trước người Diệp Oản, chịu đựng cảm giác bị lửa thiêu đốt, đau rát đến gần ngất xỉu.
Trước khi mất ý thức, hình ảnh trong đầu tôi là từng khoảnh khắc có ấy.
Tôi thầm nhủ: “Dù thế nào đi nữa, mình cũng phải bảo vệ trái tim đang đập kia của …”
Ngay lúc tôi tưởng mình sẽ bị vùi xác trong biển lửa,Tạ Cẩn Hành lao vào trong, quấn theo tấm chăn đã ướt để chống lửa!
Anh ta vừa ho vừa hét lớn, đầy lo lắng: “Oản Oản! Em có trong đó không?!”
Diệp Oản vội vàng gắng sức đáp lại.
Tạ Cẩn Hành lập tức lao về phía có tiếng gọi.
Khi thấy cả hai chúng tôi đang ở cùng nhau, ta khựng lại trong giây lát.
“Phương Hạ! Em bị bỏng nặng thế này sao?!”
Rõ ràng, ta ra tôi bị thương là để che chắn cho Diệp Oản.
Anh ta lo lắng : “Oản Oản, cõng Phương Hạ ra ngoài, em đi theo , không?”
Nghe , Diệp Oản lập tức ra vẻ sắp khóc: “Được… em không sao đâu, cứu chị Hạ quan trọng hơn.”
Thế vừa đi vài bước, ta đã lảo đảo rồi ngất xỉu xuống đất.
Thấy , tôi còn hoảng hơn cả Tạ Cẩn Hành.
Tôi kéo lê thân thể đầy thương tích, quỳ xuống trước mặt Diệp Oản, áp tai lên ngực ta nghe nhịp tim.
“A Hoài! Anh không thể chết !”
“A Hoài, mau tỉnh lại đi…”
Vừa khóc, tôi vừa dốc hết sức mình thực hiện hồi sức tim phổi cho ta.
Trước sự hoảng loạn và chân thành đó, Diệp Oản – người vừa giả vờ ngất xỉu – liền “tỉnh dậy”.
Cô ta lôi từ túi ra một tấm ảnh, giơ lên hỏi tôi:
“A Hoài là ai? Là người đàn ông trong ảnh này phải không?”
Thấy ta tỉnh lại, tôi hoàn toàn kiệt sức, mềm nhũn ngã xuống đất, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Tôi không nghe rõ lời ta , chỉ lờ mờ thấy gương mặt người con trai trong tấm ảnh.
“Là A Hoài của em…”
“A Hoài… em …”
“A Hoài… em nhớ lắm…”
Tạ Cẩn Hành nghe thấy những lời thì thầm mơ màng đó, đầu óc như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.
Anh ta gào lên không thể tin nổi: “A Hoài là ai? Phương Hạ! Em tỉnh lại ngay cho ! Em và thằng đó là quan hệ gì?!”
6
Tạ Cẩn Hành điên cuồng lắc mạnh tôi.
Rõ ràng… người tôi là ta cơ mà!
Vậy tại sao… vào thời khắc cuối cùng, tôi lại gọi tên một người đàn ông khác?
Lại còn gọi bằng giọng điệu dịu dàng đến thế.
Chưa bao giờ… tôi gọi ta như .
Một cảm giác nghẹn ứ nơi tim khiến Tạ Cẩn Hành gần như ngạt thở.
Ngay sau đó, ta không màng tới Diệp Oản đang ở ngay bên cạnh, mà lập tức bế tôi lên.
“Phương Hạ! Em không chết! Nói cho biết rõ ràng!
Người tên A Hoài đó rốt cuộc có quan hệ gì với em?!”
Tôi không thể trả lời.
Diệp Oản lại lên tiếng thay tôi: “Cẩn Hành… em đã điều tra rồi.
Người đàn ông trong ảnh là trai cũ của Phương Hạ, cũng là người hiến tim cho em.”
“Cẩn Hành, Phương Hạ không chung thủy với … ta không xứng đáng với của …”
Nhưng ta chưa hết, đã bị Tạ Cẩn Hành ngắt lời:“Không thể nào! Phương Hạ tôi đến mức phát điên,không thể nào trong lòng còn có người đàn ông khác!”
Nói dứt câu, ta liền bế tôi bước nhanh ra ngoài.
Khi gần đến cửa, mới sực nhớ ra còn Diệp Oản phía sau.“Diệp Oản, em…”
Lúc này ta cũng chẳng cần giả vờ nữa, đứng dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Em đi .”
Bạn thấy sao?