Sau khi phát hiện Tạ Cẩn Hành ngoại với mối đầu trong sáng của ta, tôi không những không ầm lên, mà còn đích thân đưa “bạch nguyệt quang” ấy về nhà, quan tâm chăm sóc tận .
Cô ta quấn quýt bên Tạ Cẩn Hành, tôi chủ mua đồ tránh thai cho hai người.
Cô ta muốn tổ chức đám cưới với ta, tôi còn tự tay lên kế hoạch chuẩn bị mọi thứ.
Cô ta mang thai con của ta, tôi tận tâm chăm sóc trong suốt tháng ở cữ.
Mọi người đều tôi bị Tạ Cẩn Hành bỏ rơi đến phát điên. Nhưng họ không biết rằng trong cơ thể ta, trái tim đang đập kia… là của trai quá cố của tôi.
Vì trái tim ấy, tôi sẵn sàng phục vụ ta, không hề oán trách.
Nhưng khi Tạ Cẩn Hành biết sự thật, ta lại ép tôi vào tường, đôi mắt đỏ rực, gằn từng chữ: “Người đàn ông đó là ai? Em đã sẽ cả đời cơ mà?”
1
Tạ Cẩn Hành đưa bạch nguyệt quang ra nước ngoài chữa bệnh, giờ ta đã hồi phục và quay về.
Tối hôm đó, hai người còn bị người qua đường chụp cảnh ôm hôn say đắm trên chiếc Maybach.
Chuyện bí mật của giới nhà giàu nhanh chóng lên hot search, ai cũng háo hức chờ xem phản ứng của tôi.
“Cô ta là vợ của Tổng giám đốc Tạ sẽ phát điên lên mất. Có định xé xác tiểu tam không?”
“Tôi nghĩ ấy sẽ ly hôn đấy. Dù sao thì Tổng giám đốc Tạ cũng đã ngoại trong hôn nhân.”
Nhưng tất cả những gì họ tưởng tượng đều không xảy ra.
Tôi không nổi giận. Cũng không ly hôn với Tạ Cẩn Hành. Tôi chỉ lặng lẽ đưa bạch nguyệt quang của ta về nhà.
Vậy mà Tạ Cẩn Hành lại hoảng hốt.
Anh ta lập tức về nhà, chỉ trích tôi: “Phương Hạ, em đưa Diệp Oản về nhà gì? Đừng khó ấy, có gì thì nhắm vào đây này!”
Nhưng tôi nào có khó Diệp Oản. Tôi đích thân trải giường, dọn phòng cho ta.
Tạ Cẩn Hành nheo mắt, bàn tay siết chặt cổ tay tôi, lạnh:“Em đang giở trò gì ? Có phải đã thả chuột, gián trong giường ấy để hù dọa không?”
Nói rồi, như đã chắc chắn điều gì, ta lập tức lật tung chăn lên kiểm tra. Nhưng giường chiếu sạch sẽ, không một hạt bụi.
Tạ Cẩn Hành cau mày, im lặng suy nghĩ.
Một lúc sau, như chợt nghĩ ra điều gì, ta nắm cằm tôi, bắt tôi thẳng vào mắt ta:
“Có phải em quá mức, sợ ly hôn nên mới ra sức lấy lòng ta, mong đừng bỏ rơi em đúng không?”
Tôi thẳng vào mắt ta, lạnh nhạt trả lời:“Anh nghĩ sao cũng , miễn là vui.”
Nhưng câu trả lời dửng dưng của tôi lại rơi vào tai Tạ Cẩn Hành như một sự thừa nhận.
Anh ta nhếch môi , ghé sát tai tôi, giễu cợt: “Phương Hạ, em đến mức này sao? Yêu đến nỗi chấp nhận cả việc ngủ với người phụ nữ khác?”
Lần này, tôi không gì.
Tạ Cẩn Hành như đã có câu trả lời vừa ý, liền buông tay tôi ra.
Diệp Oản bắt đầu thấy ghen, ngáp một cái rồi vội vàng khoác tay Tạ Cẩn Hành:“Cẩn Hành, em buồn ngủ rồi, mình đi ngủ đi.”
Ánh mắt ta lập tức chuyển sang ta, rồi bế ta lên bằng một tay.“Vậy thì ngủ ở phòng đi. Phòng này chưa dọn xong, em ngủ ở đây sẽ không thoải mái.”
Diệp Oản ta bế kiểu công chúa, ngượng ngùng rúc vào lòng ta: “Ơ? Đây là phòng tân hôn của với chị Hạ mà… Em ngủ ở đó liệu có sao không? Chị Hạ sẽ không giận chứ?”
Tôi mỉm , định lên tiếng thì Tạ Cẩn Hành đã cướp lời, thay tôi trả lời:“Không sao, Phương Hạ sẽ không để tâm đâu. Em không biết thôi… ấy vì muốn ở lại bên mà có thể hèn mọn đến mức nào đâu.”
“Còn nữa, lúc trước ta đã quỳ dưới mưa suốt mấy ngày liền chỉ để gả cho tôi, đến mức phát sốt nhiều hôm.
Bố mẹ tôi thấy tội nghiệp ta, nên mới ép tôi cưới ta.
Cô ta tôi như , xem, ta lấy đâu ra dũng khí để giận dỗi tôi chứ?”
Nói xong, ta không buồn liếc tôi một cái, ôm Diệp Oản đi thẳng vào phòng ngủ của chúng tôi.
Chẳng bao lâu sau, từ trong phòng vang lên tiếng giường kẽo kẹt nhịp nhàng.
Tôi vừa quay lưng định rời đi thì nghe thấy giọng Diệp Oản nhỏ nhẹ vang lên:
“Cẩn Hành… mình nhỏ tiếng thôi, lỡ bị vợ nghe thấy thì không hay đâu.”
Tạ Cẩn Hành chẳng mấy quan tâm, đáp:
“Không sao, cho dù ta có nghe thấy, cũng sẽ không rời bỏ đâu.
Em tin không, bảo ta đi mua bao cao su cho tụi mình, ta cũng sẽ không từ chối.”
Quả nhiên, ngay sau đó, ta để trần nửa người trên, xuất hiện ở cửa phòng, bảo tôi đi mua bao cao su.
Và tôi thật sự không từ chối.
Tôi đi rất nhanh để mua về cho họ.
Tạ Cẩn Hành nhận lấy từ tay tôi, rồi thấp giọng hỏi: “Cô không ghen sao?”
Tôi không trả lời, chỉ giữ vẻ mặt bình thản.
“Phương Hạ, đúng là hèn hạ!”
Nói dứt lời, ta đóng mạnh cửa phòng lại mà không hề ngoái đầu.
Bên trong vang lên những âm thanh ngày càng rõ ràng, như thể cố trả thù tôi.
Nhưng trong lòng tôi lại chẳng cảm thấy đau đớn gì.
Tôi chỉ lặng lẽ lấy ra tấm ảnh cũ kỹ trong người, tham lam ngắm .
2
Tạ Cẩn Hành và Diệp Oản ngủ đến tận trưa hôm sau mới thức dậy.
Còn tôi, từ sớm đã chuẩn bị sẵn một chiếc bánh kem sinh nhật cho Diệp Oản.
Hôm nay là sinh nhật của ta.
Cũng là ngày “tái sinh” của ấy.
Là một ngày đáng để kỷ niệm.
Tạ Cẩn Hành thấy chiếc bánh kem tinh xảo trên bàn với dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật Diệp Oản”
Anh ta không nhịn mà nhíu mày, : “Phương Hạ, thật sự hèn hạ đến mức này sao? Còn chủ chúc mừng sinh nhật nhân của tôi nữa à?”
Tôi chỉ khẽ mỉm , đáp lại nhẹ nhàng: “Hôm nay là một ngày đáng ghi nhớ.”
Tạ Cẩn Hành nghe thì cảm thấy có gì đó không đúng, lại không thể rõ là lạ ở chỗ nào.
Anh ta còn định hỏi thêm, tôi đã quay người đi vào bếp, tiếp tục chuẩn bị đồ uống.
Một lúc sau, Diệp Oản cũng thức dậy.
Cô ta chỉ mặc một chiếc váy ngủ ren mỏng, để lộ những dấu hôn rõ ràng trên cổ, giả vờ thản nhiên đi vào bếp lấy nước.
Khi đi ngang qua tôi, ta hạ giọng khiêu khích: “Chồng thật sự phát cuồng vì tôi…”
Nói xong, ta chằm chằm vào mặt tôi, như thể đang mong chờ thấy vẻ khó chịu, xấu hổ hiện lên.
Nhưng đợi một lúc lâu, ta vẫn không thấy điều mình muốn.
Ngược lại, tôi còn rót cho ta một ly nước ép dưa hấu, dịu dàng : “Cô thử xem, ngon không?”
Diệp Oản tức giận, vung tay hất văng chiếc ly, khiến nước đổ tràn ra sàn nhà.
“Cô bị điên à! Tôi khiêu khích đến mức này mà vẫn không có chút phản ứng gì sao?!”
Mảnh thủy tinh từ chiếc ly vỡ bắn lên, cào rách mắt cá chân tôi, máu lập tức tuôn ra.
Nghe thấy tiếng , Tạ Cẩn Hành vội vàng chạy vào, lo lắng hỏi: “Oản Oản! Có chuyện gì ?”
Diệp Oản lập tức thay đổi sắc mặt, tỏ ra yếu đuối đáng thương, lí nhí : “Cẩn Hành… em không cố ý đâu… là do ta cầm ly không chắc thôi…”
Nghe thấy , Tạ Cẩn Hành lập tức quay đầu lại, tôi bằng ánh mắt đầy chán ghét.
“Cô bị què tay à? Không biết cầm cho chắc một chút à?
Lỡ mảnh thủy tinh vỡ cắt trúng Oản Oản thì sao?”
Anh ta không ngừng chỉ trích tôi.
Nhưng ngay khi ánh mắt ta thấy mắt cá chân tôi đang chảy máu không ngừng,
tiếng trách móc lập tức im bặt.
Không khí bỗng chốc rơi vào im lặng.
Anh ta dường như đang đợi tôi biện minh.
Nhưng tôi chẳng gì, chỉ để mặc máu chảy.
Cố chịu đau, tôi mỉm : “Đi ăn bánh đi, để lâu bánh đổ ra thì lại tiếc.”
Buổi sinh nhật hôm đó, diễn ra một cách kỳ lạ mà… hòa hợp.
Diệp Oản nghịch ngợm dùng tay quệt bánh kem bôi lên mặt Tạ Cẩn Hành.
Anh ta cũng không giận, còn lấy bánh vẽ lên mặt ta thành một con mèo nhỏ.
Hai người cứ thế tứ, chẳng hề bận tâm có tôi ngồi ngay bên cạnh.
Tạ Cẩn Hành thỉnh thoảng lại liếc tôi.
Nhưng tôi chỉ giữ vẻ mặt bình thản, lặng lẽ ăn từng miếng bánh.
Diệp Oản nhận ra ánh mắt Tạ Cẩn Hành đang hướng về phía tôi, liền lập tức dùng hai tay nâng lấy khuôn mặt ta.
Cô ta mút một miếng kem trên mặt , ngọt ngào: “Ngọt ghê.”
“Anh Cẩn Hành bẩn mặt em, thì cũng phải chịu trách nhiệm liếm sạch nó chứ.”
Nghe đến đây, tôi suýt nữa bị miếng bánh trong miệng nghẹn.
Tạ Cẩn Hành lại không hề thấy có gì kỳ lạ.
Anh ta liền cúi xuống, nâng mặt Diệp Oản lên… bắt đầu liếm sạch kem.
Từ từ, miệng của hai người chạm vào nhau.
Cứ thế hôn nhau ngay trước mặt tôi, không hề kiêng dè.
Ba phút sau, môi họ mới tách ra, ánh mắt thì vẫn dính chặt, nước bọt vẫn còn vương vấn.
Không khí ám muội tràn ngập cả phòng khách.
Tôi thấy mà hoàn toàn mất sạch cảm giác thèm ăn.
Bình thản : “Tôi ăn xong rồi. Hai người ăn xong thì cứ để đó, tôi sẽ dọn.”
Nói xong, tôi quay người đi về phòng.
Vì bước đi vội vàng, tôi không để ý tấm ảnh trong ngực mình rơi xuống đất.
3
Tạ Cẩn Hành vừa định cúi xuống nhặt, thì Diệp Oản đã nhanh tay nhặt lên trước.
Cô ta quay sang nũng nịu với Tạ Cẩn Hành: “Anh Cẩn Hành, chị Hạ giận rồi. Đợi đến tối chị ấy hết giận, em sẽ trả lại tấm ảnh này cho chị ấy.”
Về bức ảnh, Tạ Cẩn Hành không thấy bên trong có gì, nên cũng chẳng bận tâm.
Anh ta chỉ tỏ vẻ hứng thú, hỏi lại: “Em Phương Hạ giận à?”
Diệp Oản cúi mắt, tỏ vẻ yếu đuối nhỏ: “Vâng… Anh Cẩn Hành, thấy mình thân mật như có hơi quá không?
Chị Hạ giận nên mới bỏ vào phòng đấy.”
Tạ Cẩn Hành lạnh: “Không sao, ta giận thì sao chứ?
Từ nay về sau, trong căn nhà này, em muốn gì thì cứ .”
Chương 2 ở đây nha:
Bạn thấy sao?