4
Tôi phải ly hôn.
Phải cắt đứt mọi ràng buộc với Tống Hạc Miên.
Đứa trẻ này, dĩ nhiên cũng không thể giữ lại.
Vì , sau khi cúp máy, tôi lập tức đặt lịch hẹn trên website bệnh viện để phẫu thuật thai.
Thời gian chọn chính là vào ngày tổ chức tiệc mừng.
Dự án hợp tác với Tập đoàn Trương đã bước vào giai đoạn hoàn thiện.
Mọi thứ diễn ra thuận lợi, không ngoài dự đoán, cả hai bên đều có lợi, nên tiệc ăn mừng cũng sắp xếp từ sớm.
Việc chọn ngày thai trùng với buổi tiệc này, dĩ nhiên là có lý do của tôi.
Sau khi xong mọi thủ tục, tôi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, rồi thay toàn bộ chăn ga gối đệm mới tinh, chưa từng sử dụng lần nào.
Tôi không phải người mắc chứng sạch sẽ quá mức.
Nhưng cái giường này—
Tôi không muốn bất kỳ người phụ nữ nào ngoài tôi từng nằm lên.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, tôi đã cảm thấy ghê tởm.
Nhưng tôi lại không thể đảm bảo rằng chuyện đó chưa từng xảy ra.
Tôi từng đi công tác nhiều lần, Tống Hạc Miên cũng từng chụp màn hình cuộc gọi video giữa hai chúng tôi để đăng lên mạng xã hội.
Nên những ngày tôi vắng nhà, ai mà biết ta đã những gì?
Phụ nữ là .
Một khi biết đối phương phản bội mình, thì bất cứ điều gì liên quan đến ta cũng khiến ta không kìm mà nghi ngờ, không kìm mà ghê sợ.
Nhưng đây không phải lỗi của tôi.
Tôi không có lý do gì để tự trách bản thân.
Tắm xong, tôi ngồi trên giường đọc sách một lúc.
Ba tiếng trôi qua kể từ khi Tống Hạc Miên ra ngoài mua đồ.
Đến phút thứ mười lăm sau ba tiếng, ta mới về đến nhà.
Bước vào phòng, ta đưa tay quệt đi lớp mồ hôi vốn không tồn tại trên trán, rồi giơ túi đồ trong tay lên.
“Tiểu Ý, hôm nay chọn rất lâu, sợ đồ không tươi.”
Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ dành cho ta đủ sự thấu hiểu, một người vợ hoàn hảo.
Nhưng bây giờ—
Ánh mắt tôi chỉ tập trung quan sát ta.
Vẫn là bộ quần áo ấy.
Nhưng tôi biết rõ, đây không phải bộ mà ta mặc khi đi ra ngoài.
Chẳng qua chỉ là cùng một kiểu dáng mà thôi.
Tôi kéo chăn ra, bước xuống giường, đi thẳng đến chỗ ta, khẽ chạm vào vai ta một cái.
Sau đó, tôi mở lòng bàn tay, đưa ra một sợi tóc.
“Sao trên vai lại có một sợi tóc màu xanh?”
Nghe , sắc mặt Tống Hạc Miên lập tức cứng đờ.
Thậm chí còn chưa kịp kỹ sợi tóc ấy, ta đã vội vàng giải thích.
“Lúc đi siêu thị mua đồ, có một vô đụng trúng . Cô ta nhuộm tóc xanh chắc lúc va vào thì vô dính lại thôi.”
Nói xong, ta len lén tôi một cái.
Giống như bao gã đàn ông ngoại khác, bắt đầu tìm cách nịnh nọt, ra sức bày tỏ cảm.
“Vợ à, em biết mà, cả đời này, chỉ mỗi mình em.”
Tôi siết chặt sợi tóc trong lòng bàn tay, ngước lên với ta.
“Em chỉ hỏi thôi, đâu có nghi ngờ gì đâu. Chẳng lẽ thực sự chuyện có lỗi với em à?”
Nghe tôi , Tống Hạc Miên lập tức lắc đầu không chút do dự.
“Chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm, cảm của dành cho em, chẳng lẽ em không cảm nhận sao? Anh sao có thể phản bội em ?”
Nói xong, ta giơ tay thề thốt.
“Thi Ý, nếu dám chuyện có lỗi với em, ra đường sẽ bị xe tông!”
Tôi biết rõ, Tống Hạc Miên không tin vào mấy chuyện tâm linh.
Nên lời thề này, với ta mà , chẳng khác gì chó sủa ngoài đường.
5
Tối hôm đó, tôi lấy lý do tinh thần không tốt, bảo ta sang phòng khách ngủ.
Trước đây cũng từng có lần như .
Nhưng khi đó, là do ta chủ đề nghị, rằng sợ phiền giấc ngủ của tôi.
Chỉ là giờ nghĩ lại—
Mỗi lần trước khi ta đưa ra cầu ngủ riêng, đều là sau khi đăng ảnh hai vợ chồng lên mạng xã hội.
Có lẽ là vì đến độ tuổi này rồi, qua đêm với một trẻ đẹp cũng khiến cơ thể ta không chịu nổi, nên cần vài ngày để hồi phục.
Nhưng lại sợ tôi nghi ngờ, nên chỉ có thể viện cớ vì muốn tốt cho tôi mà tách phòng ngủ.
Bây giờ, tôi dùng chính cái cớ đó để đẩy ta ra xa.
Ngày hôm sau, tôi đến công ty.
Dĩ nhiên, tôi cũng gặp Thẩm Gia Gia.
Giống hệt như đám của Tống Hạc Miên đã .
Thẩm Gia Gia vừa tốt nghiệp đại học, trẻ trung, xinh đẹp, là tiểu thư nuông chiều từ nhỏ, tính cách kiêu căng đến mức vô pháp vô thiên.
Vừa vào công ty, ta đã nhắm ngay Tống Hạc Miên.
Thật ra, tôi cũng không hiểu nổi—
Một trẻ như , tại sao lại để mắt đến một người đàn ông trung niên?
Có lẽ là mù mắt.
Tôi lướt mắt ta một cách hờ hững, Thẩm Gia Gia lập tức nở nụ rực rỡ với tôi.
Trước mặt Tống Hạc Miên, ta bước thẳng về phía tôi.
“Chị Thi Ý, dạo này chị ngủ không ngon sao? Đuôi mắt lại thêm mấy nếp nhăn nữa rồi kìa. Người đến tuổi trung niên rồi, vẫn nên ý chăm sóc bản thân đấy nhé.”
Vừa , ta vừa giơ tay chạm nhẹ lên mặt mình, rồi kín đáo liếc Tống Hạc Miên.
Quả nhiên, ánh mắt ta lập tức chuyển qua lại giữa tôi và Thẩm Gia Gia.
Tôi đã kết hôn nhiều năm, sắp chạm ngưỡng bốn mươi.
Dù có giữ gìn thế nào, tôi cũng không thể so sánh với một mới ngoài hai mươi.
Vì , tôi chỉ mỉm , không có ý định đáp lại.
Nhưng Thẩm Gia Gia thì không chịu buông tha.
Cô ta thản nhiên bước đến bên cạnh Tống Hạc Miên, hai tay chống lên bàn việc, hơi nghiêng người về phía trước, cố để lộ vẻ ngây thơ đáng , giọng mềm mại hơn hẳn.
“Tống ca, ngày mai cậu em trai mời đến nhà ăn cơm, bàn về các chi tiết của tiệc mừng. Không từ chối đâu nhé~”
Nói xong, ta quay đầu lại tôi, giả vờ ngạc nhiên.
“Chỉ là báo cáo công việc thôi mà, chắc chị Thi Ý sẽ không giận chứ?”
Cô ta vì trước đây, không ít lần đã công khai tán tỉnh Tống Hạc Miên ngay trước mặt tôi.
Những chiêu trò đó quá rõ ràng và vụng về, tôi vẫn luôn xem ta như một đứa trẻ nghịch ngợm.
Có đôi lần ta quá trớn, tôi cũng từng tức giận.
Nhưng phần lớn thời gian, vì nể mặt mối quan hệ hợp tác, tôi chỉ âm thầm giúp Tống Hạc Miên giải vây.
Giờ nghĩ lại—
Có lẽ trong mắt bọn họ, sự nhẫn nhịn của tôi chỉ là một phần trong trò chơi của họ mà thôi.
Tôi kìm nén cảm giác buồn nôn, lần này không còn xòa cho qua như trước.
Thậm chí, tôi trực tiếp xoay người, mở cửa phòng việc.
Sau đó, lạnh lùng lên tiếng:
“Đã biết hành của mình không đúng mực, thì nên biết giữ chừng mực.
Đừng có dựa vào việc mình trẻ tuổi mà tùy tiện càn.
Dù sao cũng là một đàng hoàng, không phải loại đứng đường, thấy đàn ông là nhào vào.
Mặt bị ăn mất rồi à?”
Thẩm Gia Gia rõ ràng không ngờ tôi lại nặng như .
Cô ta sững sờ vài giây, rồi lập tức đỏ hoe mắt, đứng tại chỗ chớp chớp mắt.
Những giọt nước mắt to tròn rơi xuống ngay tức khắc.
Đặc biệt là khi thấy mấy cái đầu ló ra ngoài cửa văn phòng hóng chuyện.
Cô ta không kìm , liền đưa tay che miệng, bật khóc chạy ra khỏi phòng.
Suốt cả quá trình, Tống Hạc Miên không hề một lời.
Chỉ đến khi cửa văn phòng khép lại, ta mới khẽ lên tiếng.
“Dù gì cũng là một bé, lại là cháu của Chủ tịch Trương, em cũng nên giữ chút thể diện chứ.”
Tôi bật chế giễu:
“Vậy có muốn đi an ủi ta không?”
Nghe , ánh mắt Tống Hạc Miên lóe lên một chút.
Không biết ta nghĩ đến điều gì, lại rút điện thoại ra, chụp thêm một bức ảnh hai vợ chồng trong văn phòng.
“Con bé này vẫn chưa từ bỏ hy vọng, thì mình cứ đăng nhiều lên, ta sẽ hiểu thôi.”
Tôi bài đăng trên mạng xã hội vừa chỉnh sửa và gửi đi.
Cũng âm thầm gật đầu trong lòng.
Đúng , ta sẽ hiểu—
Sẽ hiểu ẩn ý của bài đăng đó.
Mười mấy phút sau, Tống Hạc Miên bộ đồng hồ, rồi lấy cớ đi gặp đối tác để rời khỏi công ty.
Anh ta bước vào thang máy.
Tôi theo bóng lưng ta, không có ý định đi theo.
Có những cảnh tượng, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ thấy buồn nôn.
Nên tôi không muốn tự khó bản thân.
Nhưng tôi không ngờ rằng—
Thẩm Gia Gia lại dám trắng trợn đến .
Nửa tiếng sau—
Tôi cúi đầu tấm ảnh vừa gửi đến điện thoại.
Chiếc xe trong ảnh, tôi rất quen thuộc.
Người trong xe, tôi càng quen thuộc hơn.
Tống Hạc Miên cởi trần, mồ hôi chảy dài trên trán, hơi thở dồn dập.
Một bàn tay mềm mại, không xương vòng qua cổ ta, mang theo chút cám dỗ mơ hồ, khiến người ta không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng tiếp theo.
Là người trưởng thành, đương nhiên tôi biết chuyện gì đã xảy ra trước đó.
Vì , chỉ trong tích tắc, cảm giác buồn nôn trong lòng tôi trào dâng.
Tôi ôm miệng, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn đến mức trời đất quay cuồng.
Bụng quặn đau, từng cơn từng cơn.
Có lẽ, đứa bé này cũng đang tỏ ra bất mãn.
Bạn thấy sao?