Sự Thật Đằng Sau [...] – Chương 1

Dự án mới đi nửa chặng đường.

Đối tác bất ngờ đưa vào một trẻ, là cháu nhà mình.

Muốn tham gia dự án để tích lũy kinh nghiệm việc.

vừa vào công ty, cái gì cũng không biết, chỉ thích bám lấy chồng tôi.

Lại vì là người bên đối tác, nên cũng khó mà tỏ thái độ.

Đôi khi tan về nhà, ấy lại mượn cớ công việc, nhắn tin cho chồng tôi rất nhiều, còn kèm theo mấy sticker dễ thương.

Chồng tôi không trả lời, ta vẫn kiên trì không bỏ cuộc.

Về sau, chồng tôi bắt đầu đăng ảnh hai vợ chồng lên mạng xã hội, mỗi tuần hai lần.

Còn cố ý bảo ấy vào like bài viết.

Dần dần, ta cũng nản lòng, không còn bám lấy chồng tôi nữa.

Cho đến khi, tôi vô nghe cuộc trò chuyện giữa chồng tôi và bè:

“Người ta dùng like trên mạng xã hội ám hiệu hẹn hò, vẫn là cậu với Gia Gia giỏi chơi trò này nhất đấy.”

Anh ta điềm nhiên gật đầu:

“Đàn ông đến tuổi trung niên rồi, cũng phải tìm chút niềm vui cho mình chứ.”

“Chờ dự án kết thúc, tôi sẽ cắt đứt với ta, sẽ không để vợ tôi phát hiện đâu.”

Nghe , bè liền lớn, trêu rằng ta đúng là kẻ si , tôi sâu đậm đến thế.

Mà tôi thì chỉ thấy thật nực .

1

Khoảnh khắc tiếp theo, người vừa gọi ta là kẻ si lại nháy mắt cợt:

“Mỹ nhân vừa xinh đẹp vừa nóng bỏng như , thật đi, mất bao lâu ta mới cưa đổ hả, Tống?”

Tống Hạc Miên khẽ nhả ra làn khói thuốc, dưới ánh mắt tò mò của đám đông, chậm rãi giơ ba ngón tay lên.

“Trời ạ, lợi thật đấy, chỉ mất ba ngày đã kéo Tống của chúng ta lên giường cơ đấy!”

Cả phòng đồng loạt xuýt xoa, bàn tán rôm rả.

Từ khuôn mặt của Thẩm Gia Gia, họ chuyển sang về vòng một, rồi lại từ vòng một đến đôi chân.

Tóm lại, không có chỗ nào không gợi cảm.

Tống Hạc Miên vẫn thản nhiên dập điếu thuốc trong tay, khóe môi cong lên, khẽ:

“Không, là ba tiếng đồng hồ.”

Lời vừa dứt, cả phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.

Như thể không ai ngờ mọi chuyện lại nhanh đến .

Một lúc lâu sau, có người nhịn không hỏi:

“Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây vợ theo đuổi tận ba năm. Thế mà đến Thẩm Gia Gia, chỉ mất ba tiếng đồng hồ đã kéo lên giường rồi à?”

Chưa kịp để Tống Hạc Miên trả lời, đã có người xen ngang.

“Còn phải hỏi à? Vợ ấy đoan trang, hiền thục, cả một hình mẫu vợ hiền mẹ đảm. Còn Thẩm Gia Gia thì em chúng ta ai cũng thấy rồi đấy, váy hở ngực, eo thon, ren đen quyến rũ, cộng thêm khuôn mặt vừa ngây thơ vừa gợi cảm, ai mà cưỡng lại chứ?”

Nghe , Tống Hạc Miên cũng không nhịn bật .

“Lần đầu gặp ta là ở phòng họp. Vợ tôi đang đứng trên bục thuyết trình, còn ta thì to gan lắm, dám dùng chân cọ vào chân tôi dưới bàn.

Cuộc họp kết thúc, chúng tôi ở lại phòng họp ba tiếng đồng hồ, hiểu rồi chứ?”

Cả phòng lại rơi vào im lặng.

Ngay sau đó, bầu không khí bỗng bùng lên một tràng ồn ào.

Mọi người , khen ta có sức bền ghê gớm.

“Nhưng mà này, Tống, rốt cuộc thích Thẩm Gia Gia ở điểm nào ? Vì ta biết chiều chuộng hơn à?”

Giữa tiếng , ai đó bất giác đặt câu hỏi này.

Nụ trên môi Tống Hạc Miên chợt tắt, ta cúi mắt xuống, như thể đang suy tư nghiêm túc.

Một lát sau, ta chậm rãi mở miệng:

“Những phóng khoáng như ta, ngoài kia có rất nhiều.

Nhưng so với họ, Gia Gia vừa mới tốt nghiệp đại học, tràn đầy sức sống.

Ở bên ấy, tôi cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều.”

Nói xong, ta giơ tay vỗ nhẹ lên mặt mình, than thở một câu:

“Thật là, thời gian chẳng chừa một ai.”

Có người bật , có người gật đầu đồng .

Rồi bỗng có ai đó hỏi đến tôi:

“Vậy bây giờ, Tống vẫn còn vợ chứ?”

Lần này, Tống Hạc Miên không hề do dự, thậm chí chẳng cần suy nghĩ đã gật đầu.

“Tôi và Thi Ý quen nhau từ thời cấp ba, bao nhiêu năm cùng nhau trải qua sóng gió, tất nhiên là đến tận xương tủy.”

“Chỉ là, bên nhau quá lâu rồi, dù tôi vẫn ấy, rốt cuộc cũng không tìm lại sự cuồng nhiệt và đam mê như thuở ban đầu.”

Anh ta dừng lại một chút, rồi tiếp:

“Nhưng dù tôi có chơi bời thế nào bên ngoài, thì Thi Ý vẫn luôn là người vợ duy nhất của tôi, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”

Mọi người lại một lần nữa ồn ào tán dương, gọi ta là kẻ si .

Họ rằng kiếp trước tôi chắc hẳn đã tích nhiều phúc đức lắm mới có thể tìm một người đàn ông tôi như .

Nhưng ngay khoảnh khắc này—

Đứng bên ngoài phòng bao, nghe những lời đó, tôi chỉ thấy nực đến tột cùng.

2

Thật ra, tôi cũng không thể hiểu nổi, tại sao Tống Hạc Miên lại trở thành con người như bây giờ?

Trở thành một kẻ tệ bạc như .

Bởi vì tôi vẫn luôn nhớ rất rõ, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Nói ra thì cũng khá kịch tính.

Hôm khai giảng năm cấp ba, trên con đường tôi đi học, không biết vì lý do gì mà có một đám đông vây kín.

Mà tôi thì bẩm sinh đã thích náo nhiệt, lại càng thích hóng chuyện.

Dù dáng người nhỏ bé, vẫn cố gắng chen vào giữa đám đông.

Ở trung tâm vòng vây—

Một người vợ cả gào khóc thảm thiết, gã đàn ông bội bạc tỏ ra khó chịu, còn nhân thì đắc ý hả hê.

Khung cảnh đó, suốt nhiều năm về sau, tôi vẫn nhớ mãi không quên.

Nhất là tiếng khóc nức nở của người vợ.

Cô ấy vừa nức nở vừa trách móc gã đàn ông:

“Tôi theo từ năm mười sáu tuổi, cùng ở phòng trọ tồi tàn, ăn cơm nguội thức ăn thừa. Bây giờ cuộc sống mới vừa khá lên một chút, lại ngoại ? Còn lấy tiền hai vợ chồng dành dụm để mua trang sức, quần áo cho ta? Anh còn có lương tâm không?”

Lúc đó, tôi cứ chăm người phụ nữ ấy, cố gắng đoán xem ấy bao nhiêu tuổi.

Khóe mắt đầy những nếp nhăn, vẻ mặt tiều tụy, quần áo giản dị, vóc dáng cũng đã phát tướng.

Đặc biệt là khi bên cạnh ấy, kẻ thứ ba kia lại trông vô cùng lộng lẫy với đồ hiệu và trang sức đắt tiền.

Một bên là người phụ nữ xinh đẹp, một bên lại là người phụ nữ giản dị và già nua.

Còn gã đàn ông tệ bạc ấy, đối diện với những lời trách móc của người vợ, chẳng những không cảm thấy có lỗi mà ngược lại, chỉ thấy phiền phức và mất mặt.

Nhìn cảnh tượng này, tôi thực sự tức giận không chịu nổi.

Huống hồ, ngay bên cạnh tôi, còn có hai gã đàn ông đứng , vừa sờ cằm vừa bàn tán đầy vẻ khinh miệt.

“Nhìn mà xem, tiểu tam vừa có mặt xinh vừa có dáng chuẩn, nếu là tôi, chắc chắn tôi cũng chọn ta chứ chẳng chọn vợ cả.”

Gã còn lại vội vàng phụ họa:

“Đúng , trách thì chỉ có thể trách vợ không biết chăm chút bản thân, đến cũng chẳng muốn .”

Nghe , tôi tức giận đến mức quay người, thẳng tay ném cả cặp sách vào mặt hai gã đó.

Thấy bọn họ sững sờ, tôi chẳng những không cảm thấy xấu hổ mà còn lớn tiếng lặp lại những lời bọn họ vừa .

Dưới ánh mắt của đám đông, mặt hai gã kia đỏ bừng lên vì xấu hổ, rồi lập tức giận dữ giơ nắm định đánh tôi.

Dĩ nhiên, tôi không thể đánh lại hai gã đàn ông trưởng thành.

Chỉ là lúc đó, vì quá phẫn nộ, tôi cũng chẳng quan tâm đến hậu quả.

Chính lúc ấy, Tống Hạc Miên xuất hiện.

Anh ta mặc đồng phục giống tôi, chắn trước mặt tôi, chặn của gã kia, rồi trả lại một cú mạnh hơn.

Giọng ta lạnh băng, ánh mắt hai gã đàn ông kia như thể đang rác rưởi.

“Chơi bời vô trách nhiệm còn thích đứng đây bình phẩm người khác? Hai người cũng mặt dày thật đấy?”

Nói rồi, ta quay sang gã đàn ông bội bạc kia, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ.

“Làm đàn ông mà như thì đúng là thất bại. Vợ theo bao năm, cuối cùng quay ra đeo vàng dát bạc cho nhân , có thấy mình giỏi giang lắm không? Tôi cho biết, loại người như sớm muộn cũng gặp quả báo thôi.”

Nói xong, ta nhặt một viên gạch dưới đất, ném mạnh vào xe của gã đàn ông kia, sau đó phất tay.

“Gọi cảnh sát hay đòi bồi thường thì tùy, tôi có tiền để trả.”

Nói rồi, ta nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi thẳng vào cổng trường đối diện, không hề ngoảnh đầu lại.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, đầy kịch tính.

Còn về sau, Tống Hạc Miên có bồi thường hay không, gã đàn ông bội bạc đó nhận kết cục thế nào—

Mãi về sau tôi mới biết.

Tống Hạc Miên xuất thân không tệ, gia đình có công ty riêng.

Trùng hợp là công ty của gã đàn ông kia lại có hợp tác với nhà ta.

Thế nên, ta đã báo lại với gia đình, trực tiếp khiến công ty của gã đàn ông đó sụp đổ.

Lần đầu gặp gỡ, chúng tôi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nhau vì chuyện này.

Anh ta tôi nghĩa khí, tôi ta quyết đoán.

Giữa chúng tôi có một loại đồng cảm khó tả.

Vậy nên, khi biết chúng tôi học cùng lớp, đến lúc thầy giáo bảo tự chọn cùng bàn, cả hai như có thần giao cách cảm, đồng loạt về phía đối phương.

“Chào cậu, cùng bàn mới, tôi là Tống Hạc Miên.”

Chàng trai tươi, kéo bàn đến cạnh tôi, rồi đưa tay ra.

Tôi ngẩng đầu ta, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, phủ lên một nửa khuôn mặt ta, vừa sống , vừa ngông nghênh.

Tim tôi bất giác lỡ một nhịp.

Rồi tôi cũng bắt chước ta, chậm rãi đứng dậy, nắm lấy tay ta.

Tôi : “Chào cậu, tôi là Thi Ý.”

Tống Hạc Miên và Thi Ý—

Hai cái tên này, suốt ba năm sau đó, luôn thay nhau xuất hiện trong danh sách xếp hạng nhất nhì của khối.

cùng bàn, là thân, là đối thủ, là tri kỷ.

Tôi vốn không phải kiểu người giỏi che giấu cảm .

Tôi thích ta, chẳng cần lý do gì cả.

Có lẽ là vì lần đầu gặp, ta chắn trước mặt tôi.

Có lẽ là vì cú ta giáng vào mặt gã đàn ông thô lỗ.

Có lẽ là vì viên gạch nện thẳng vào chiếc xe của kẻ bội bạc.

Cũng có thể, chỉ đơn giản là vì buổi chiều hôm đó, nắng thật đẹp, còn tôi thì vừa thấy ta đã đem lòng say mê.

Tóm lại, tôi thích ta—

Rõ ràng, mãnh liệt, và không hề giấu giếm.

Ba năm thanh xuân tôi chỉ một lòng hướng về ta.

May mắn thay, vận may đứng về phía tôi.

Ngày kết thúc kỳ thi đại học, tôi cuối cùng cũng có thể nắm lấy tay ta, hôn lên môi ta.

Khoảnh khắc ấy, chúng tôi lại có một thân phận mới.

“Chào em, của .”

“Chào , trai của em.”

Bốn năm đại học, chúng tôi học cùng trường, cùng chuyên ngành, cùng lớp.

Có thể là luôn bên nhau như hình với bóng.

Tình cảm rất tốt, chưa từng cãi nhau.

Ngoài chuyện tranh giành vị trí đứng đầu khoa, chúng tôi cùng nhau khám mọi ngóc ngách trong thành phố vào cuối tuần.

Đôi khi cao hứng, nửa đêm rủ nhau leo núi, rồi ngồi trên đỉnh đợi mặt trời mọc, sau đó trao nhau một nụ hôn.

Tôi nghĩ, đó hẳn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của chúng tôi.

Không có biến cố, không có trở ngại.

Hai bên gia đình đều rất hài lòng về đối phương.

Vậy nên, ngay khi tốt nghiệp, chúng tôi liền đăng ký kết hôn, tổ chức một đám cưới rộn ràng, chính thức trở thành vợ chồng.

Chớp mắt, đã mười tám năm trôi qua.

Mười tám năm vợ chồng, ngoại trừ không có con, mọi thứ đều hoàn hảo.

Phải, một sự hoàn hảo mà tôi ngây thơ tưởng rằng là thật.

Nếu hôm nay, tôi không vì lo chồng uống say mà đau đầu, thì có lẽ—

Tôi sẽ không vội vàng bắt xe đến đây ngay khi vừa về nước sau chuyến công tác.

Tôi cũng sẽ không vô nghe cuộc trò chuyện của họ.

Và có lẽ cả đời này, tôi cũng sẽ không biết đến sự thật này.

Thiếu niên diệt rồng năm ấy, rốt cuộc cũng hóa thành ác long.

Không biết là tôi nên cảm thán, nên buồn , hay là nên thấy mình thật đáng thương.

Tôi nghĩ, dù là cảm nào đi chăng nữa—

Thì chúng tôi, ở tuổi mười bảy ngày ấy, đã sớm hiểu rõ kết cục của việc phản bội.

Giống như chiếc xe bị đập ngày đó.

Dù có sửa chữa thế nào, cũng không thể trở lại nguyên vẹn như ban đầu.

Dòng suy nghĩ cuộn trào như sóng dữ, trong khi đám người trong phòng bao vẫn bàn tán không ngớt—

Như thể có vô số câu hỏi vẫn còn chưa giải đáp.

“Tống ca, dự án này sắp kết thúc rồi, sau khi dứt khoát với Gia Gia, sẽ toàn tâm toàn ý quay về với gia đình chứ?”

Tống Hạc Miên nhướng mày nhạt, nghịch ngợm chiếc bật lửa trong tay.

“Công ty nhiều dự án như , đi một Thẩm Gia Gia, chẳng lẽ lại không có một Lâm Gia Gia khác đến sao?”

Lời đầy ẩn ý, người trong phòng sao có thể không hiểu.

Bao gồm cả tôi, người đang đứng ngoài cửa.

Nhiều năm lăn lộn thương trường, tôi sớm không còn là ngây thơ ngày trước.

Vậy nên lúc này, tôi mới có thể kiềm chế không xông thẳng vào đó.

Bởi vì người trưởng thành, dù có chằng chịt vết thương, cũng không bao giờ để người khác thấy sự yếu đuối của mình.

Bầu không khí trong phòng lại sôi hơn bao giờ hết.

Không biết ai cợt một câu: “Tống ca, công ty tôi mới có một em vào , xinh lắm, hay là để thử một lần hai người luôn đi?”

Lời vừa dứt, cả phòng ồ đầy ẩn ý.

Tống Hạc Miên lại chậm rãi lắc đầu, nhíu mày, ngay cả giọng cũng mang theo chút bông .

“Thế sao , tôi là người đàn ông chung thủy mà.”

Nghe câu đó, tôi chỉ thấy nực .

Hoặc có lẽ, bản thân câu đã là một sự mỉa mai.

Cả phòng lại lớn.

Ánh đèn trong phòng bao mờ ảo, tôi qua khe cửa, thấy Tống Hạc Miên ngồi trên ghế sofa.

Không biết vì sao—

Nhìn khuôn mặt ta lúc này, tôi chợt cảm thấy hình bóng ta trùng khớp với gã đàn ông bội bạc mà chúng tôi từng chứng kiến năm nào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...