Sự Thật Đằng Sau [...] – Chương 3

Các nữ sinh thì quét dọn, sắp xếp giường ngủ, thay phiên mời ấy trà sữa.

Còn tôi thì hoàn toàn bị họ lập.

Từ chỗ giận dữ ban đầu, tôi dần cảm thấy không còn quan trọng nữa.

Coi như trước đây tôi đã ngốc, tự nguyện giúp đỡ một lũ vô ơn.

Hằng ngày, tôi theo đúng quy trình, cần mẫn học hỏi từ sư phụ ở xưởng: bảo trì thiết bị, kiểm tra an toàn, ghi chép và phân tích dữ liệu…

Những gì tiếp thu , tôi đều cẩn thận ghi lại, sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Gặp điều gì không hiểu, tôi nhất định đeo bám để sư phụ giảng lại nhiều lần.

Đến nỗi sư phụ thường cảm thán: “Bao năm qua tôi dẫn dắt biết bao người mới, chưa thấy ai nghiêm túc và chăm chỉ như cậu.”

Về ký túc xá, tôi cũng không lãng phí thời gian.

Tôi tổng hợp lại những thiết bị và kiến thức mới mà ban ngày đã tiếp , để sau này dễ ôn tập và tra cứu.

Các cùng phòng thấy , thỉnh thoảng lại châm chọc:

“Xem nó kìa, không biết còn tưởng nó kiếm hai chục triệu một tháng, buồn thật!”

“Học hành giỏi để gì, sự thật chứng minh, chọn đúng chỗ còn quan trọng hơn nỗ lực nhiều!”

Những lúc đó, tôi đều im lặng.

Nhận thức khác biệt, chẳng đáng để tranh cãi.

Tôi vẫn tin rằng, đi từng bước vững chắc mới là con đường tắt duy nhất.

Làm gì có chuyện từ trên trời rơi xuống cái bánh miễn phí?

Cứ như thêm một tuần nữa.

Tối hôm đó, nhóm lớp bỗng trở nên ồn ào.

Hóa ra là công ty Hồ Hiểu Doanh cầu mỗi người đóng khoản tiền đặt cọc năm triệu.

Mọi người sôi nổi thắc mắc:

“Chuyện gì mà phải nộp tiền thế?”

“Đúng đấy, chưa từng nghe công ty nào lại cầu kiểu này, quá phi lý!”

“Chúng ta ký hợp đồng có ghi thế đâu?”

Hồ Hiểu Doanh không hề hoảng hốt, từ tốn giải thích:

“Vì các thực tập sinh sẽ tiếp cận với nguồn khách hàng nước ngoài, nên công ty đặt ra ‘Tiền bảo đảm uy tín kinh doanh quốc tế’. Bây giờ các cơ quan cấp trên đang nghiêm ngặt xử lý các hành vi bán trái phép tờ khai hải quan, khoản tiền này là để bảo vệ các không bị dính vào rủi ro pháp lý.”

“Với lại, đến khi kết thúc thực tập, khoản tiền đặt cọc này sẽ hoàn lại đầy đủ cho các .”

Nhưng mọi người vẫn không đồng ý.

Vương Giai Hân khẩn khoản: “Hiểu Doanh, cậu thử với cậu xem, chúng mình đều là học hiểu rõ nhau, chắc chắn không chuyện xấu, bỏ khoản đặt cọc này không?”

Trần Manh Manh cũng vội vàng phụ họa:

“Đúng đấy, năm triệu thực sự nhiều quá, mình bây giờ không có tiền để đóng.”

Còn có người thẳng thừng hơn: “Mẹ mình bảo phải cẩn thận, coi chừng bị lừa…”

6

Hồ Hiểu Doanh có chút tức giận khi thấy họ lưỡng lự:

“Các sao thế? Công ty của tôi có tiềm lực thế nào các cũng thấy rồi. Một công ty lớn như thế lẽ nào lại tham chút tiền cọc này?”

“Các nghĩ kỹ xem, mỗi tháng mười triệu lương, công ty đã hào phóng với chúng ta thế, chẳng lẽ chúng ta không thể đáp lại bằng chút lòng tin và sự ủng hộ hay sao?”

“Chẳng lẽ các thực sự bỏ lỡ một cơ hội thực tập tốt như ?”

Nhóm chat vẫn im lặng.

Một lúc sau, một bất ngờ lên tiếng:

“Mình tin Hiểu Doanh. Mình sẽ nộp khoản đặt cọc này, cứ coi như công ty giúp mình ép buộc tiết kiệm.”

Hồ Hiểu Doanh mừng rỡ:

“Đúng rồi! Chính xác là như thế!”

Khi đã có người mở đầu, những người khác bắt đầu dao .

Liền sau đó, lần lượt thêm bảy tám người nữa tuyên bố sẽ nộp cọc.

Còn lại khoảng hơn chục người vẫn chưa tỏ thái độ.

Dù sao thì năm triệu không phải là số tiền nhỏ, đối với nhiều người trong số họ, đó là cả một gia tài.

Đặc biệt là những người như Tào Hạo Huyền, lần trước tiền học phí 1,5 triệu vẫn phải đi vay. Bảo cậu ta kiếm thêm 5 triệu chẳng khác nào leo lên trời.

Hồ Hiểu Doanh gửi một ảnh chụp màn hình vào nhóm chat:

“Các , tôi vừa nhận tin vui nữa đây! Chú tôi , chỉ cần là thực tập sinh của công ty, sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếp ký hợp đồng chính thức, lương khởi điểm 15 triệu!”

Một lời như ném đá xuống nước, tạo ra ngàn gợn sóng.

Nhóm chat lập tức bùng nổ.

Những người còn do dự lập tức bị thuyết phục, đua nhau nộp tiền.

“Lớp trưởng, mình nộp cọc!”

“Cả mình nữa, mình sẽ nộp, không có tiền, chắc phải xin thêm gia đình.”

“Chú đúng là Bồ Tát sống! Chú đáng giàu có!”

Hay thật.

Đầu tiên là dọa một phen, rồi lại tung ra mồi ngon.

Tôi cau mày nhóm chat sôi .

Muốn điều gì đó,

cuối cùng lại thôi.

Chuyện thật hay giả, liên quan gì đến tôi đâu?

Mà dù tôi có gì, họ cũng chẳng tin. Ngược lại, họ chỉ nghĩ tôi ghen tị mà thôi.

Một số người trong lớp tìm đủ lý do để xin gia đình 5 triệu.

Những người không xin , như Tào Hạo Huyền, cũng theo gương Trần Manh Manh mà vay tiền online.

Những kẻ trước đó tiêu pha hoang phí, ngày nào cũng ăn đồ giao tận nhà giá cả trăm ngàn, giờ chỉ biết thắt lưng buộc bụng, ăn mỳ gói cầm cự.

Hồ Hiểu Doanh an ủi họ:

“Cố lên, chỉ nửa tháng nữa là nhận lương, lúc đó tôi sẽ mời mọi người uống trà sữa!”

Cả nhóm chỉ còn biết tự an ủi nhau.

Từng ngày trôi qua họ đếm ngược từng ngày để nhận lương.

Chẳng mấy chốc đã nửa tháng.

Cuốn sổ ghi chép nhật ký công việc của tôi gần như đầy kín.

Mặc dù thỉnh thoảng đồng nghiệp trêu tôi chỉ để lấy hình thức, thực ra nó đã phát huy tác dụng một lần.

Khi sản phẩm thử nghiệm mới của xưởng tăng tỷ lệ lỗi, tổ trưởng và các kỹ thuật viên đã tìm suốt mấy ngày không ra nguyên nhân.

Cuối cùng, tôi đã so sánh các thông số hiện tại với các lần trước và phát hiện ra thời gian tháo khuôn ngắn đi một vài phần nghìn giây.

Mặc dù thông số hiện tại vẫn nằm trong phạm vi tiêu chuẩn, nó khiến trọng lượng nguyên liệu dư thừa tăng lên chút ít, dẫn đến việc tháo khuôn không triệt để.

Sư phụ vui mừng toe toét:

“Tiểu Châu, lần này nhờ cậu kỹ lưỡng, không sư phụ mất mặt! Cậu có muốn sau khi kết thúc thực tập ở lại đây không? Nếu cậu muốn, tôi sẽ xin giúp cậu ký hợp đồng.”

Tôi mừng rỡ khôn xiết.

Nếu ở lại, tất nhiên là tôi cầu còn không .

Cùng lúc đó, nhóm lớp đang sôi sục.

Hôm nay là ngày nhận lương.

Mọi người hào hứng bàn xem sẽ gì với số tiền lương sắp có.

Cho đến chiều, Tào Hạo Huyền không kìm , lên nhóm hỏi:

“Lớp trưởng, sao giờ vẫn chưa thấy lương ?”

Một lúc lâu sau, Hồ Hiểu Doanh mới gửi một tin nhắn.

Mọi người thấy liền chết lặng.

Người nóng tính nhất lập tức buông lời chửi thề.

7

“Các , vừa nhận thông báo là do chuyển khoản quốc tế của khách hàng gặp trục trặc nên hiện công ty không còn dư tiền để trả lương. Mọi người hãy kiên nhẫn chờ thêm một chút, có thể vài ngày, có thể nửa tháng, cũng có thể một tháng.”

Tào Hạo Huyền là người đầu tiên nổi cáu:

“Mẹ nó, à?”

Trần Manh Manh cũng không kìm :

“Hiểu Doanh, mọi người đều đang mong ngóng nhận lương hôm nay, kết quả lại bảo không phát ?”

“Sao một công ty lớn như thế lại có chuyện này chứ!”

“Tôi đã hứa trả tiền người ta hôm nay rồi, giờ phải sao đây?”

“Đợi thêm một tháng nữa tôi chắc chết đói mất!”

Cả nhóm chat ngập tràn những lời than thở.

Hồ Hiểu Doanh lại :

“Các đừng sốt ruột, tôi vẫn còn cách khác, chỉ cần mọi người chịu hợp tác một chút thôi.”

Nghe , mọi người vội hỏi đó là cách gì.

“Chính là nhân viên tạm ứng trước một khoản, giúp công ty thanh toán chi phí cho đơn hàng logistics khác. Sau đó công ty sẽ nhận tiền về ngay, lúc đó sẽ trả lương và cả tiền ứng trước lại cho mọi người.”

“Khoản ứng trước cũng không lớn, mỗi người chỉ cần một triệu là .”

Đọc tới đây, tôi suýt nữa thì phun nước ra.

Đúng là chưa từng nghe thấy chuyện này bao giờ.

Lúc trước thu phí đào tạo, rồi thu tiền đặt cọc đã đủ điên rồ lắm rồi.

Không ngờ vẫn còn chuyện hoang đường hơn.

Có công ty nào đàng hoàng lại hết lần này tới lần khác đòi tiền nhân viên như thế?

Đến cả những người chậm hiểu nhất cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Đám con trai thay nhau văng tục.

Còn các thì bắt đầu oán trách Hồ Hiểu Doanh và ấy.

“Làm một tháng, đã nộp tới sáu triệu rưỡi, giờ lại còn đòi thêm một triệu nữa?”

“Rốt cuộc là ai cho ai, ai trả lương cho ai?”

“Đệt! Tưởng tụi này là lũ ngu chắc?”

Tào Hạo Huyền gửi một tin nhắn thoại dài 60 giây, toàn là những câu chửi thề đầy bức :

“Một triệu đó ai muốn đưa thì đưa, bố mày tuyệt đối không bỏ thêm một đồng nào nữa!”

Mấy từng ủng hộ Hồ Hiểu Doanh thì liên tục nhắc tên ấy trong nhóm:

“@Hồ Hiểu Doanh, cậu không giải thích gì sao?”

Nhưng Hồ Hiểu Doanh chỉ lặp đi lặp lại: “Hãy tin tưởng công ty.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...