3
Tôi rời khỏi văn phòng giáo viên chủ nhiệm với gương mặt tối sầm.
Chưa đi bao xa, Hồ Hiểu Doanh đã đuổi theo.
“Châu Ý, giờ các trong lớp đều sẽ đến công ty của tôi. Dù lần này cậu sai, tôi có thể bảo tôi chừa lại một suất cho cậu. Thế nào? Dù sao chúng ta cũng là học, vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
Nói thì nghe có vẻ hay ho, trong ánh mắt ấy hiện rõ sự đắc ý.
Giọng còn xen lẫn chút khinh thường và ban ơn.
Tôi cố nhịn cơn giận đang bùng lên.
“Không cần.”
Về đến ký túc xá, mấy cùng phòng lại không ngớt những lời châm chọc mỉa mai.
Nghĩ đến việc phía nhà máy đã sắp xếp xong xuôi tất cả, thậm chí cả chương trình đào tạo, chỉ chờ chúng tôi bắt đầu thực tập vào ngày mai, tôi cảm thấy vô cùng bực bội.
Chẳng lẽ để người ta thất vọng sao?
Tôi kìm nén cơn tức, mở nhóm chat lớp ra.
“Thực tập này, các thực sự không muốn đi à? Tôi có thể thề, tôi thật sự không hề gì có lỗi với mọi người, càng không lấy một xu tiền hoa hồng.”
Nhưng thứ tôi nhận , chỉ là sự im lặng.
Tôi siết chặt tập giấy thỏa thuận thực tập trong tay, cuối cùng hạ quyết tâm.
Chiều hôm đó tôi lại đến nhà máy.
Khi nghe tin, ngoài tôi ra các khác đều từ chối, người phụ trách không khỏi tức giận.
“Các cậu sinh viên này gì thế? Không biết giữ lời sao? Kỳ thực tập lần này vốn là một ngoại lệ cấp trên phê duyệt! Tất cả sắp xếp đã xong, giờ không đi là không đi? Các cậu có biết bao nhiêu người muốn vào Hoa Nặc này không? Đừng là trường các cậu, ngay cả sinh viên từ 985, 211 cũng khó lòng thực tập sớm!”
Tôi thấy rất xấu hổ.
Thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi , tôi không ngờ mọi việc lại thành ra như . Tôi thay mặt lớp mình xin lỗi. Những tổn thất mà công ty phải chịu, tôi sẵn sàng cố gắng bù đắp.”
Nghe tôi , người phụ trách im lặng hồi lâu.
Cuối cùng chỉ thở dài.
“Thôi, cũng không phải lỗi của cậu. Mấy hôm nay cậu chạy qua chạy lại chỗ này, cũng vất vả không ít. Họ không muốn đến thì thôi, cậu nếu vẫn muốn thì có thể tiếp tục thực tập ở đây.”
Tôi mừng rỡ không ngờ.
Lập tức gật đầu đồng ý.
Dù chỉ có mình tôi là thực tập sinh, người phụ trách vẫn tận dẫn tôi đi tham quan các phân xưởng, kỹ lưỡng hướng dẫn các nhiệm vụ công việc cùng các quy định an toàn sản xuất.
Từ khu nguyên liệu, khu phản ứng, đến khu đóng gói, tuyến đường kiểm tra… đâu đâu cũng thể hiện sự hiện đại hóa và quản lý chuẩn mực cao.
Hoàn toàn không phải kiểu bẩn thỉu, lộn xộn như định kiến thường thấy.
Một buổi chiều học hỏi rất nhiều điều.
Tâm trạng khó chịu cũng phần nào dịu lại.
Lý do tôi muốn thực tập tại Hoa Nặc ngay từ đầu chính là vì lợi ích từ nền tảng này: không chỉ học những kỹ thuật thực hành không có trong sách vở, tăng kinh nghiệm thực tế, mà còn có thêm một trải nghiệm tại doanh nghiệp lớn, chắc chắn sẽ hỗ trợ rất nhiều cho việc tìm kiếm việc sau này.
Đặc biệt khi trường chúng tôi chỉ là một trường hạng thường, không có chút lợi thế nào trên thị trường việc .
Đáng tiếc, những cố gắng của tôi chẳng ai thèm quan tâm.
Hôm sau, tôi một mình đến Hoa Nặc.
Còn các trong lớp, dưới sự dẫn dắt của Hồ Hiểu Doanh, đều đến công ty ấy.
Tôi lướt mạng xã hội, thấy họ đăng đủ kiểu.
Nào là khoe hợp đồng, khoe góc chụp từ tòa nhà văn phòng, khoe phòng giải khát của công ty…
Mạng xã hội náo nhiệt như đang ăn mừng năm mới.
Ai cũng phấn khích như truyền thêm năng lượng.
“Ah ah ah ah ah ah ah, cảm ơn người tốt của tôi, lương tháng hơn mười triệu không còn là mơ!”
“Cuối cùng cũng trải nghiệm cảm giác của dân công sở cao cấp ~”
“Mẹ ơi, con thành đạt rồi!”
Thậm chí có người không quên móc mỉa tôi.
“Ai công ty này có vấn đề chứ, công ty này đúng là tuyệt đỉnh!”
“Ô mô ô mô, một số người không biết có thấy mất mặt không? Có thấy ghen tị không?”
4
Công ty trông đúng là rất hoành tráng.
Hơn nữa lại nằm ở khu CBD đắt đỏ của thành phố, tiền không hề rẻ.
Tôi bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.
Chẳng lẽ thực sự có công ty “thần tiên” như thế này, sẵn sàng trả lương cao cho một nhóm thực tập sinh chẳng biết gì?
Nhưng Hồ Hiểu Doanh vốn là người tỉnh khác, từ trước tới giờ chưa từng nghe ấy rằng mình có một ông tuyệt vời và hào phóng như ở đây.
Bây giờ ấy như một “lãnh đạo”, phát ngôn trong nhóm lớp:
“Công việc thực tập rất đơn giản, chỉ là các nghiệp vụ cơ bản về theo dõi đơn hàng và quản lý cộng đồng. Chỉ cần đủ một tháng là nhận 10 triệu, chúng ta còn ba tháng nữa mới tốt nghiệp, nghĩa là tổng cộng 30 triệu!”
Cả lớp mừng rỡ không thôi.
Cần biết rằng, các chị khóa trên tốt nghiệp nhiều năm còn chưa chắc kiếm mức lương như .
Họ không vui sao ?
“Nhưng…”
Hồ Hiểu Doanh đổi giọng: “Công ty sẽ tổ chức một tuần đào tạo trước khi nhận việc, các giảng viên đều là những người nổi tiếng trong ngành, nên mỗi người cần đóng 1,5 triệu phí đào tạo. Ban đầu mức phí là 3 triệu, tôi nể các đều là học của tôi nên chỉ thu một nửa.”
Nghe đến đây, sự hân hoan vừa rồi của mọi người như bị dội một gáo nước lạnh.
Trần Manh Manh ngạc nhiên: “Hiểu Doanh, không phải đã trước là không cần đóng phí đào tạo sao?”
Tào Hạo Huyền trố mắt: “1,5 triệu? Nhiều ? Đúng là cướp tiền!”
Tôi lặng lẽ đảo mắt.
Hôm qua Tào Hạo Huyền còn chê thực tập tôi tìm lương 2 triệu là ít, giờ 1,5 triệu lại như đòi mạng.
Hồ Hiểu Doanh giải thích: “Công ty lớn là thế đấy, vào đương nhiên phải đào tạo trước. 1,5 triệu vẫn còn rẻ, không bằng chi phí sinh hoạt của một số trong tháng.”
Thấy mọi người còn chần chừ,
Hồ Hiểu Doanh tiếp: “Chú tôi bảo, ai ngại thì không ép, cùng lắm là hủy hợp đồng. Nhưng với tư cách là học, tôi thực lòng khuyên các đừng bỏ qua vì đào tạo cũng là để học thêm kiến thức, mà tôi thấy cơ hội và nền tảng này thực sự rất đáng quý.”
Đừng , những lời này nghe có vẻ rất chân thành, khá hiệu quả.
Mấy cùng phòng với Hồ Hiểu Doanh lập tức bày tỏ ý kiến:
“Dù sao lương cũng 10 triệu rồi, so ra 1,5 triệu đâu có đáng gì.”
“Hiếm lắm Hiểu Doanh mới tìm công ty tốt như , tôi nhất định sẽ theo ấy.”
“Chẳng lẽ các cậu định vào nhà máy công nhân cực khổ sao?”
Nói cứ như bây giờ họ đổi ý thì Hoa Nặc còn nhận .
Nhưng lời của họ rõ ràng có tác dụng.
Những người còn lại cũng bị thuyết phục.
Cuối cùng Tào Hạo Huyền cắn răng: “Được rồi! Muốn ăn cả phải lăn vào bếp, ai có tiền cho tôi vay một ít không?”
Chưa đầy nửa tiếng, tất cả trong nhóm đã đóng đủ phí đào tạo.
Tối hôm đó, ngoại trừ tôi, ai nấy đều trở về ký túc xá với một túi quà onboarding in logo “Hoàn Vũ Liên Thông.”
Bên trong toàn đồ linh tinh như bộ văn phòng phẩm, bình giữ nhiệt, áo phông đồng phục, móc khóa, cây cảnh nhỏ…
Trông có vẻ đầy đặn, thực chất chỉ toàn đồ chẳng đáng giá.
Hồ Hiểu Doanh nhắn tin cho tôi: “Châu Ý, giờ hối hận thì vẫn còn kịp đấy.”
Chuột chù chúc Tết gà.
Tôi nhếch mép lạnh: “Ai bảo tôi hối hận.”
“Cậu còn bộ tịch, nhà máy đó mà là chỗ để người ở à?”
Câu này khiến tôi phát cáu.
Tôi không hiểu nổi Hồ Hiểu Doanh cao ngạo ở chỗ nào.
Bố mẹ ấy cũng chỉ là công nhân bình thường, sao lại xem thường công việc ở nhà máy?
Tôi không nể nang gì thẳng: “Không có việc gì thì lo mà học thêm, để khỏi mấy câu thiếu hiểu biết thế này mất mặt.”
Hồ Hiểu Doanh tức điên: “Thích sĩ diện thì cứ chịu khổ đi, rồi có ngày cậu sẽ hối hận!”
5
Từ khi có thực tập, cả lớp như trúng số độc đắc, bắt đầu tiêu tiền không cần kiêng nể.
Triệu Nhất Dương đổi sang chiếc iPhone mới nhất.
Quách Phàm mua luôn chiếc máy chơi game mà trước đây cậu ấy chưa dám mua.
Vương Giai Hân thì lao vào sắm quần áo, đồ trang điểm, ngày nào cũng nhận mấy chục gói hàng.
Còn Trần Manh Manh thì liều lĩnh vay tiền online để mua hẳn túi LV.
Thậm chí những coi là khó khăn trong lớp cũng không chịu thua kém: người thì sắm laptop, người thì giành vé concert, lại có người cả tuần đi check-in ở các nhà hàng cao cấp.
Theo lời họ, tiêu tiền sớm là hưởng thụ sớm.
Kể từ chuyện này, Hồ Hiểu Doanh bỗng trở thành người có sức hút nhất lớp.
Mọi người xem ấy như nữ hoàng mà cung phụng.
Các nam sinh chủ mua bữa sáng, lấy nước nóng, nhận hàng, mang cơm hộp cho ấy.
Bạn thấy sao?