Bà tiết kiệm từng đồng từng hào, cuối cùng vì sợ liên lụy đến tôi mà từ bỏ điều trị…
Sau khi sản, ba tôi sa sút một thời gian dài, không đi , cũng chẳng về nhà.
Tôi còn nhớ rõ những ngày đó, mẹ đã lén khóc rất nhiều lần.
Không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, mà ba tôi lại “vực dậy” tinh thần.
Nhưng ông không cùng mẹ tôi bán đồ ăn sáng nữa, mà đi nghề lái taxi.
Vì tính chất công việc, ông rất ít khi về nhà, mỗi tháng chỉ gửi về một khoản tiền sinh hoạt ít ỏi đến mức đếm trên đầu ngón tay.
Tôi và mẹ đều nghĩ ông chỉ kiếm ít, nào ngờ ông lại giấu giếm, cất giấu tiền từ lâu rồi!
Chúng tôi trọ ở một khu nhà ổ chuột giữa thành phố, điều kiện tồi tàn, ngay cả nhà vệ sinh cũng phải dùng chung công cộng.
Tôi lục tung khắp nhà, không tìm gì cả.
Sau khi sạc pin điện thoại một lúc, tôi mở máy thì nhận cuộc gọi từ ba tôi.
“Huệ Huệ, con đang ở đâu ? Ba đang chạy xe, không nhận cuộc gọi của con…”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, kìm nén cảm muốn chất vấn, trả lời một cách thản nhiên:
“Con đang đi thêm ngoài tiệm, chỉ muốn hỏi tối nay ba có về ăn cơm không.”
“À… à không, không về đâu, hôm nay ba trực ca đêm. May mà con không về nhà, tụi đòi nợ tìm đến rồi, tạm thời con cũng đừng về.”
Trong lòng tôi lạnh.
Tên đàn ông này toàn là dối, ông ta chắc còn chẳng nhớ hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi.
Sáng hôm sau, tôi đến trường đi học.
Trước khi qua đời, mẹ đã dặn đi dặn lại rằng tôi nhất định phải học hành chăm chỉ, nhất định phải tự mình tạo ra con đường sống.
Tôi sẽ không để mẹ thất vọng!
Vì thế, dù chuyện hôm qua khiến tôi phẫn nộ, hoang mang, tôi vẫn mặc bộ đồng phục cũ sờn đến tưa chỉ, bước vào lớp học.
Lớp học đang náo nhiệt bỗng chốc im bặt.
Nhóm con đứng đầu là Vương Như Trân thấy tôi thì bắt đầu rì rầm bàn tán.
“Thối quá, ta không biết giặt đồ à?”
“Nghe mẹ của Lý Huệ Huệ chết rồi, nhà toàn là rác…”
“À, bảo sao hay nhặt chai nhựa, giấy vụn trong trường, người đầy mùi rác.”
“Ha ha, học giỏi thì sao chứ, nghèo đến mức phải nhặt ve chai mà còn dám mơ theo đuổi nam thần, không biết soi gương à?”
“Đúng là đồ mặt dày, xấu mà cứ như mình cao giá lắm …”
Có một lần thi, nam thần của trường thấy cây bút của tôi viết không ra mực, tốt bụng cho tôi mượn bút.
Chuyện đó bị nhóm của Vương Như Trân bắt gặp, sau đó trong lớp liền lan truyền đủ thứ lời đồn về tôi.
Bọn họ lôi kéo học lập tôi, nhạo gia cảnh nghèo khổ của tôi, bảo tôi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Tôi thật sự không hiểu mình đã đắc tội với Vương Như Trân từ khi nào, rõ ràng tôi với ta chẳng có xung đột gì cả.
Tôi siết chặt tay, chẳng còn tâm trí hay sức lực để quan tâm đến những lời đó.
Vương Như Trân đột nhiên lên giọng.
“Đây là sô-- ba tớ gửi về từ nước ngoài đấy, mọi người ăn thử đi nhé~”
Trừ tôi ra, gần như ai trong lớp cũng chia.
Dù có người không ưa Vương Như Trân hay thấy ta kiếm chuyện với tôi, thì khi nhận “ân huệ” từ ta, cũng hiếm ai lên tiếng bênh vực tôi.
Nghe nhà Vương Như Trân rất giàu, ba ta việc ở nước ngoài, mẹ thì mở cửa hàng thời trang.
Cô ta thường xuyên khoe khoang trong lớp.
“Như Trân, nghe hè vừa rồi cậu đi Nhật chơi hả, thích ghê~ tớ cũng muốn đi.”
“Ba tớ bảo sẽ mua tặng tớ mẫu đồng hồ mới nhất, thật ra tớ thích loại kia hơn cơ…”
Khi nghe thấy hai chữ “Như Trân” và “đồng hồ”, mắt tôi bỗng mở to.
Tôi quay sang chằm chằm Vương Như Trân.
“Cô gì , chắc chưa từng ăn loại này nhỉ? Muốn thì cầu xin tôi đi~”
Vương Như Trân giơ sô-- ra lắc lắc trước mặt tôi.
Tôi không gì, chỉ ta chằm chằm, trong đầu nghĩ:
Cái người tên Như Trân này… chẳng lẽ chính là “Trân Trân” mà ba tôi và người phụ nữ kia nhắc đến?!
4
Bị tôi chằm chằm, Vương Như Trân có chút bối rối tức giận, tiếp tục khiêu khích:
“Tuần sau là sinh nhật của tôi, tổ chức ở khách sạn Anh Duệ đấy. Các nhất định phải đến dự tiệc nhé! Lý Huệ Huệ thì không cần đến đâu, dù sao thì cậu còn phải đi nhặt rác mà, ha ha~ Nhưng tôi có thể bảo phục vụ giữ lại ít đồ ăn thừa và chai lọ cho cậu!”
Trước khi ba tôi sản, tôi từng đến khách sạn Anh Duệ vài lần, nơi đó thuộc dạng sang trọng bậc nhất ở thành phố A.
Sự im lặng của tôi khiến cả lớp lên .
Nếu tôi phản kháng, chắc chắn sẽ kéo theo vô số rắc rối khác.
Huống chi, lúc này trong lòng tôi đang đầy nghi ngờ, chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những lời sỉ nhục vô nghĩa đó.
Giờ nghỉ trưa, như thường lệ, tôi ra sân trường tìm chai nhựa rỗng trong các thùng rác.
Thấy một chai lớn nằm trơ trên bãi đất trống, tôi chẳng nghĩ ngợi gì, cúi xuống nhặt lên.
Không ngờ tay tôi bị dính chặt vào nó.
“Ha ha, kìa, Lý Huệ Huệ lại đang đi nhặt rác rồi!”
Khi tôi đang vật lộn để gỡ chai ra khỏi tay, Vương Như Trân cùng đám tay chân ngặt nghẽo bước ra.
“Con nhỏ nhặt rác, cái chai này là bọn tao cố ý để dành cho mày đấy, loại 520, dính siêu chắc, mày hài lòng không?”
Có người còn giơ điện thoại chụp ảnh tôi.
“Đăng lên diễn đàn đi, buồn quá trời luôn, ha ha ha…”
“Cho nam thần của trường xem cái bộ dạng xấu xí này của ta nữa!”
Một nữ sinh nhân lúc tôi không ý liền giật lấy túi chai lọ trong tay tôi, hí hửng khoe với Vương Như Trân.
“Trả lại cho tôi!”
Bạn thấy sao?