Bảy năm trước, ba tôi sản, gia đình tôi gánh khoản nợ lên đến hàng chục triệu.
Từ cuộc sống giàu sang, chúng tôi rơi xuống cảnh nghèo túng, ngày ngày vật lộn dưới mức nghèo khổ.
Mẹ tôi vì trả nợ mà phải dậy sớm thức khuya bán đồ ăn sáng, cuối cùng lao lực đến mức kiệt sức mà qua đời.
Tôi từng nghĩ đây chính là số phận của gia đình mình.
Không ngờ, vào đúng ngày giỗ đầu của mẹ, tôi phát hiện ra sự thật.
Ba tôi không những vẫn là một đại gia, mà còn sớm có con riêng.
Cô con riêng ấy sống trong nhung lụa, lại còn nhạo tôi là đồ nhà nghèo.
1
“Thằng hèn họ Lý đâu rồi? Tiền nợ tháng này trễ mấy ngày rồi, bao giờ trả hả?”
Hôm nay là ngày giỗ đầu của mẹ tôi, tôi xin nghỉ từ sớm để về nhà.
Không ngờ vừa về đến nơi đã gặp bọn người đến đòi nợ.
Bọn họ mặt mày dữ tợn chằm chằm vào tôi, còn lật tung cái bàn có chân bị gãy, vỡ cả gương.
Căn nhà vốn đã xập xệ, giờ lại càng thêm nhếch nhác bẩn thỉu.
Tôi sợ hãi đến run rẩy, co người nép sát vào tường.
“Cháu xin lỗi các … cháu liên lạc không với ba, chắc ông ấy đang đi … tiền lương tháng này cháu còn chưa nhận, tiền nợ có thể… có thể chậm vài hôm không ạ…”
“Chậm chậm cái gì mà chậm! Mày còn sống thì tụi tao không cần sống à? Mau trả tiền đây!”
Một ông đầu trọc trong bọn, tính khí nóng nảy nhất.
Ông ta túm lấy cổ áo tôi, tát thẳng vào mặt tôi một cái đau điếng.
Tôi không kìm , bật khóc.
“Chú… ơi, hôm nay là ngày giỗ của mẹ cháu, xin cho cháu thêm vài ngày nữa không… hu hu…”
Nhắc đến mẹ, nước mắt tôi càng chảy nhiều hơn.
Trước đây mỗi lần có người đến đòi nợ, đều là mẹ đứng ra giải quyết.
Trong ký ức của tôi, mẹ luôn đứng chắn trước mặt tôi, ngăn hết mọi hung dữ và đe dọa.
Giờ đây, trước mặt tôi không còn ai nữa rồi.
“Mẹ mày chết rồi, chẳng phải mày vẫn còn sống đấy à! Với lại, ai bảo ba mày trốn nợ, cha nợ con trả, hiểu chưa?”
“Không… không phải đâu, ba cháu chỉ là đi thôi, ông ấy sẽ trả tiền mà!”
Tôi vội vàng giải thích, chẳng ai trong bọn tin lời tôi.
Tên đầu trọc khẩy, vỗ nhẹ lên má tôi.
“Tao đòi nợ ông mày mấy năm nay, số lần gặp ổng đếm trên đầu ngón tay, ổng mà trả tiền à?!”
Lời đó tôi không biết cãi sao .
Bảy năm trước, khi tôi mười tuổi, ba tôi sản.
Ông ăn bị lừa, nợ tới hàng chục triệu.
Mẹ tôi vì trả nợ, từ một quý bà sống sung túc phải trở thành người phụ nữ tảo tần, bán đồ ăn sáng ngoài vỉa hè để kiếm từng đồng vất vả.
Mỗi lần có người đến đòi nợ, ba tôi lại biến mất, chỉ để mẹ ở nhà một mình đối mặt.
Tôi từng rất giận ba mình.
Nhưng mẹ bảo, mỗi lần đi ông ấy đều để lại toàn bộ tiền mang theo, ông chỉ sợ bị đánh thôi.
Nếu ông bị thương, thì càng không thể kiếm tiền nữa.
Tôi chỉ biết cố gắng phụ giúp mẹ nhiều hơn, mẹ vẫn lao lực đến kiệt sức mà bệnh nặng.
Từ lúc phát hiện ung thư dạ dày đến lúc qua đời, chỉ vỏn vẹn nửa năm…
Một béo tiến lại khuyên nhủ tên đầu trọc.
“Thôi đi, chỉ là đứa con con nít, nó mà lo nổi chuyện của Lý Đại Vĩ chắc?”
Tên đầu trọc cuối cùng cũng buông tôi ra, tôi cúi người cảm ơn béo kia đầy biết ơn.
Chú ấy tôi từ trên xuống dưới, hỏi:
“Con , có muốn qua quán bar của không? Bảo đảm lương tháng trên chục triệu, còn kiếm hơn mấy cái chỗ như KFC gấp mấy lần.”
Tôi thấy tim mình thắt lại, bọn đòi nợ xung quanh cũng lên.
Nụ của họ khiến tôi thấy rợn người.
“Cháu… cháu không cần đâu ạ, cảm ơn … cháu… cháu sẽ bảo ba cháu mau chóng trả tiền cho các .”
Chú béo xua tay, ra hiệu không cần nữa.
“Mẹ mày chết rồi, ba mày lại càng không có khả năng trả nợ. Mày qua cho vài năm, có khi còn trả hết nợ nhanh hơn đấy.”
Vừa , ông ta vừa đưa tay túm lấy tôi. Tôi sợ quá vội lùi về sau, vẫn bị ông ta kéo lê ra ngoài cửa.
“Đừng không biết điều như thế. Chú đang cho mày một con đường sống đấy.”
Đám đàn ông đi đòi nợ lại hèn hạ một tràng, thậm chí có kẻ còn nhân lúc hỗn loạn định giơ tay sờ soạng tôi.
Tôi hoảng loạn cực độ, vùng vẫy hết sức.
“Buông ra! Buông tôi ra! Cứu với! Mẹ ơi…”
Không biết ai đó đã va phải di ảnh của mẹ tôi, khung ảnh rơi xuống đất vỡ tan, mảnh kính văng trúng mặt béo, ông ta bị xước mặt.
Ông ta hoảng hốt, lập tức buông tôi ra.
Tôi ngã ngồi xuống đất, bất chấp mảnh kính vỡ, ôm lấy ảnh mẹ mà bật khóc nức nở.
“Thôi thôi, đúng là xui xẻo thật!”
“Nhà gì mà lạnh lẽo rợn người, chẳng lẽ thật sự có cái thứ đó à?”
“Dù sao hôm nay cũng là ngày giỗ, rút trước đã…”
Đám người đòi nợ vội vã khuyên béo, tên đầu trọc cũng bỏ ra ngoài đứng dưới ánh nắng.
“Nợ thì phải trả là lẽ đương nhiên! Nói với Lý Đại Vĩ, tuần sau mà còn chưa trả tiền, tao sẽ bắt mày thế nợ!”
Cuối cùng, béo để lại một câu hăm dọa rồi chửi thề rời đi.
Tôi vừa khóc vừa đặt lại di ảnh của mẹ vào khung, chỉnh lại ngay ngắn.
Nước mắt đã ngừng rơi, cơn đau trong lòng cứ từng đợt dâng lên.
Mẹ tôi, người thương tôi nhất, dù không còn trên đời vẫn đang bảo vệ tôi…
“Mẹ ơi, mẹ cứ yên tâm. Con sẽ chăm chỉ học hành, cũng sẽ cố gắng trả nợ. Mẹ đừng lo nữa nhé.”
Bạn thấy sao?