Quay lại chương 1 :
“Em à, sai rồi.”
Anh vòng tay ôm lấy eo tôi, dụi đầu vào vai như một chó lớn u sầu, trông như thể bị ức hiếp lắm — rõ ràng người chịu uất ức là tôi mới đúng chứ!
“Em nghi là hai người mệnh xung với em, hay là… em không lấy chồng nữa đâu…”
“Không ! Phải lấy!”
Anh ôm chặt tôi như một đứa trẻ vừa bị cướp mất viên kẹo.
“Căn nhà đó phong thủy không tốt, mình đổi sang nhà khác nhé? Gần nhà em hơn một chút, em nhớ nhà thì có thể về bất cứ lúc nào. Em đừng giận nữa không?”
Thật ra cũng đã suy nghĩ rất nhiều vì tôi rồi. Nếu tôi cứ tiếp tục giận dỗi thì lại thành vô lý mất.
Sau đó hai đứa còn quấn quýt thêm một lúc nữa, rồi mới rời đi. Tôi bịn rịn tiễn ra cửa.
Mẹ tôi mà chê tôi dễ dỗ quá, nhẹ nhàng vài câu đã mềm lòng.
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, thân đã gửi cho tôi một đoạn video. Tôi vừa mở ra xem thì máu liền sôi lên.
Trong video, Ngưu Văn Văn ăn mặc hở hang, bước lên một chiếc xe, còn thân mật ôm hôn người bên trong — mà chiếc xe đó chính là xe của Tống Chi An, tối hôm qua cũng lái xe đó.
Tôi tức đến mức ném luôn điện thoại, ngẫm lại liền cảm thấy: với tiêu chuẩn của Tống Chi An, chắc cũng không đến mức phải thèm khát loại hàng như Ngưu Văn Văn.
Tôi gọi điện cho ấy, không ai bắt máy.
Nhưng tôi không định ngồi yên chờ đợi — lập tức lái xe quay về biệt thự.
Vừa bước vào cửa, liền thấy bà giúp việc đang ở nhà.
Vừa thấy tôi, bà ta lại ra vẻ vênh váo như thể mình là chủ nơi này.
“Có những người thật sự là không biết xấu hổ, bị người ta ngủ cho nát cả rồi còn bị đuổi ra khỏi nhà, chi bằng nhảy sông chết cho xong đời.”
“Còn dám lớn tiếng với tôi à? Nếu chịu quỳ xuống cầu xin tôi, biết đâu tôi còn chịu mở miệng giúp vài câu với Tiểu Tống.”
Tôi suýt nữa tức đến bật . Da mặt dày đến mức này, bà ta rốt cuộc đã tự tưởng tượng ra bao nhiêu kịch bản trong đầu ?
“Xem ra hôm trước tôi đánh vẫn còn nhẹ, không thì giờ bà đã phải biết sợ rồi mới đúng.”
Tôi trừng mắt chằm chằm, từng bước tiến về phía bà ta, quả nhiên bà ta sợ đến mức liên tục lùi lại.
“Cô… … định gì? Tôi cho biết, giờ tôi không sợ nữa đâu! Mau trả nhà lại đi! Căn nhà này sau này sẽ là tài sản của con tôi, không thể để chiếm !”
Bà ta còn đang nằm mơ giữa ban ngày sao?
Tôi túm lấy tóc bà giúp việc, lôi thẳng ra trước gương.
“Con bà đúng là đúc cùng một khuôn với bà, mũi to, mắt nhỏ, cả cái mặt không có nổi một điểm . Tống Chi An bị nghiện xấu à? Nhất định phải cưới con bà mới chịu sao?”
Có vẻ tôi đã chọc trúng nỗi đau của bà ta, bà ta lập tức phát điên lao về phía tôi định đánh.
Thì ra trong lòng bà ta cũng biết rõ — con bà vốn không thể gả vào nhà họ Tống.
Đúng lúc đó, tôi nhận tin nhắn từ Tống Chi An.
“Em, đang ở phòng ngủ trong nhà, mau lên cứu !”
Vừa thấy tin nhắn, tôi lập tức lao lên lầu, định chạy thẳng đến phòng ngủ, bị bà giúp việc chặn lại, giữ chặt không buông.
“Tôi không hiểu tiếng người à? Lão phu nhân đã rồi, trừ khi Tiểu Tống chết, còn không thì đời này đừng hòng bước vào cửa nhà họ Tống! Mau cút đi cho khuất mắt!”
Xem ra bà ta thật sự quên mất cảm giác bị đánh là thế nào, tôi túm lấy cổ áo bà giúp việc, giáng cho một cái bạt tai không nương tay.
“Bớt lôi lão phu nhân ra bia đi, như thể bà ta thật sự có thể quyết định chuyện hôn sự của Tống Chi An .”
Tôi sải bước đi thẳng về phía phòng ngủ, vừa đẩy cửa ra thì cảnh tượng trước mắt khiến tôi sửng sốt.
Ngưu Văn Văn mặc một bộ đồ hở hang đến thảm , uốn éo trong phòng ngủ — mà trong phòng lại không hề thấy bóng dáng của Tống Chi An.
Cô ta thấy tôi không hề lúng túng, trái lại còn trách tôi hỏng “chuyện tốt” của mình.
“Sao lại ở đây? Anh Tống đã rồi, ấy không thích . Nói thẳng cho biết, tôi sắp trở thành con dâu nhà họ Tống, nên biết điều mà thu dọn đồ đạc rồi cút đi là vừa!”
Tôi thực sự choáng váng trước mức độ trơ trẽn của bọn họ.
“Tống Chi An đâu? Tôi muốn gặp ấy.”
Vừa nhắc đến tên Tống Chi An, Ngưu Văn Văn liền tỏ ra thẹn thùng như thể giữa họ thật sự đã xảy ra chuyện gì đó.
Có lẽ nghe thấy tiếng bên ngoài, Tống Chi An từ trong nhà tắm bước ra.
Tống Chi An chạy đến phía sau tôi, vòng tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
“Em à, tin đi, giữa với ta thật sự không có gì cả, tất cả chỉ là ta đơn phương thôi.”
Thế Ngưu Văn Văn vẫn không chịu buông tha, còn định vu oan cho Tống Chi An.
“Anh Tống, sao có thể chối bỏ trách nhiệm? Anh quên rồi sao? Vừa nãy còn người nhất là em, tụi mình là trời sinh một cặp, rõ ràng là ta xen vào cảm của tụi mình mà!”
Bạn thấy sao?