Tôi cầm ấm trà ném xuống ngay chân bà ta, khiến bà hoảng hốt lùi liền mấy bước.
“Mày… mày… cứ đợi đấy! Tao sẽ đi với lão phu nhân!”
Bà ta vừa rời đi không bao lâu thì một nhóm người kéo tới.
Đi đầu là một bà lão ngồi xe lăn, theo sau là bà giúp việc đang dương dương tự đắc.
“Để ta xem kẻ nào dám vào người của ta. Người đâu, tát cho con tiện nhân này thật mạnh vào mặt cho ta!”
Mấy vệ sĩ liền bước tới gần tôi.
Tôi lùi một bước, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không hề tỏ ra sợ hãi.
“Con tiện nhân kia! Còn dám lên mặt trước mặt ta à? Để xem hôm nay ta không đánh cho mày quỳ xuống xin tha thì thôi!”
Bà giúp việc nước lấn tới, nghênh ngang bước lại gần tôi.
“Hôm nay nếu dám vào tôi, Tống Chi An nhất định sẽ không bỏ qua cho đâu. Tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ.”
Tay bà ta vừa giơ lên đã khựng lại giữa không trung, bị khí thế của tôi dọa cho chùn bước.
Bây giờ tôi là bảo bối trong lòng Tống Chi An, nếu bà ta dám đến tôi, ấy tuyệt đối sẽ không để yên.
“Cô mà cũng xứng nhắc đến Tiểu An sao? Đừng là chưa chính thức gả vào nhà họ Tống, dù có gả rồi, ta muốn dạy dỗ một kẻ vô lễ như , ai dám cản?”
“Huống hồ gì chỉ là thứ xuất thân hèn mọn, Tống Chi An để mắt tới đã là phúc phận, ở nhà họ Tống thì nên biết thân biết phận.”
Nghe xong lời lẽ của bà lão, bà giúp việc lập tức lấy lại khí thế, đứng bật dậy.
Bà ta vung tay tát tôi, tôi nhanh chóng chụp lấy tay bà ta, phản đòn một cái tát dứt khoát, rồi tiện chân đá một cú.
Bà ta đau đến mức hét lên thảm thiết.
“Xuất thân hèn mọn? Là phúc phận của tôi? E là lão phu nhân đã hiểu nhầm rồi — không phải tôi muốn gả vào nhà họ Tống, mà là Tống Chi An cầu xin tôi gả vào.”
Tuy nhà họ Tống là hào môn danh giá, Tống Chi An chưa bao giờ là lựa chọn tối ưu nhất của tôi. Anh ta nhỏ hơn tôi bốn tuổi, vì tranh giành tôi mà đủ mọi chuyện điên rồ, tôi mới đồng ý bước vào liên hôn với .
Tiếc là lão phu nhân chẳng buồn nghe lý lẽ, vẫn đắm chìm trong cái thế giới tự cho mình là đúng.
“Cô dám vào bậc trưởng bối, đúng là vô lễ, vô pháp vô thiên! Cha mẹ dạy dỗ kiểu gì thế hả?”
“Còn đứng đó gì? Mau lên giữ lấy nó cho ta!”
Nhưng đám vệ sĩ còn chưa kịp chạm vào tôi thì đã bị một nhóm vệ sĩ khác từ ngoài xông vào khống chế gọn.
Biến cố bất ngờ khiến lão phu nhân giật bắn người.
Người bà ta mang theo đều đã bị quật ngã nằm sóng soài trên đất, chỉ còn tôi — vẫn đứng nguyên vẹn, không sứt mẻ gì — bình thản bà ta.
Lúc này bà ta mới thực sự cảm thấy sợ hãi, chỉ tay vào tôi, năng cũng lắp bắp:
“Cô… … ta là trưởng bối đấy!”
“Chính bà cũng rồi mà — tôi còn chưa gả vào nhà họ Tống, thì bà đâu phải trưởng bối của tôi.”
Lão phu nhân lập tức mất hết khí thế, định bảo bà giúp việc đẩy xe rời đi, quay đầu lại thì thấy bà ta đã sợ đến mức chân mềm nhũn, ngồi thụp xuống đất.
Buồn chết , bà lão thật sự nghĩ vài tên vệ sĩ là có thể hù dọa tôi sao? Người bên cạnh tôi đều là do Tống Chi An đích thân sắp xếp, ưu tiên hàng đầu là bảo vệ tôi.
“Lão phu nhân, căn biệt thự này đã đứng tên tôi. Đây là nhà của tôi, tôi không hoan nghênh bà đến, mời bà rời khỏi cho.”
Nói xong, tôi ra hiệu cho người đưa bà ta ra ngoài.
Lúc bị đưa đi, bà ta vẫn còn cố gào lên: “Tống Chi An sao có thể để mắt đến loại con vô giáo dục như ! Chỉ cần ta còn sống, cả đời đừng hòng bước vào nhà họ Tống!”
Sau khi rời đi, lão phu nhân lập tức sai người gọi Tống Chi An đến gặp.
Trải qua chuyện ầm ĩ như , tôi cảm thấy bản thân không còn lý do gì để tiếp tục ở lại ngôi nhà đó, liền thu dọn hành lý về nhà ngay trong ngày.
Tối hôm đó, Tống Chi An đã chạy đến tìm tôi.
Tôi không xuống gặp, mà để mẹ tôi ra tiếp ta thay tôi. Dù sao suốt hơn hai mươi năm qua tôi chưa từng chịu ấm ức như thế.
“Tiểu Tống à, chuyện hôm nay thật quá đáng lắm rồi. Nhà ai lại để người giúp việc trèo lên đầu chủ như thế? Nhà tôi mà có người giúp việc như thì bị đuổi từ lâu rồi.”
Tống Chi An biết lần này mình đuối lý, không phản bác lại gì.
“Dì cứ yên tâm, chuyện như tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa. Đám vệ sĩ đó tôi đã cho nghỉ hết rồi. Còn bà giúp việc — bà ấy là họ hàng xa bên ngoại tôi, tuy chưa đuổi đi, tôi đã ra lệnh không phép xuất hiện trước mặt Ninh Nguyệt thêm lần nào nữa.”
“Nhưng dù gì lão phu nhân cũng là trưởng bối của nhà cháu. Bà ấy không thích Ninh Nguyệt, mà con tôi từ nhỏ đến giờ chưa từng chịu uất ức, chẳng lẽ lấy chồng về còn phải sống mà sắc mặt người khác sao?”
Tống Chi An đứng dậy, nghiêm túc cam đoan với mẹ tôi:
“Dì à, cháu xin hứa với dì, Ninh Nguyệt sẽ không bao giờ phải sắc mặt bất kỳ ai. Nếu ấy không muốn gặp bà ngoại cháu, thì không cần phải đến. Cháu chỉ mong mỗi ngày ấy đều vui vẻ, hạnh phúc.”
Tôi đứng trên lầu nghe những lời ấy mà lòng bỗng thấy ấm áp, không kiềm liền chạy xuống.
“Những lời , phải giữ lời đấy nhé.”
Tống Chi An thấy tôi xuống thì vội bước tới gần.
“Em không sao chứ? Họ có em bị thương ở đâu không?”
Anh cẩn thận kiểm tra khắp người tôi, lo sợ tôi bị thương ở chỗ nào. Thấy tôi lắc đầu, mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ tôi liếc tôi một cái đầy trách móc vì không kiềm chế cảm , sau đó xoay người rời đi, để lại không gian riêng cho hai chúng tôi.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?