3
Sáng hôm sau, Chu Lăng Phong tặng tôi một sợi dây chuyền kim cương Cartier để xin lỗi.
Tôi cứ nghĩ chuyện hôm đó sẽ chôn vùi mãi trong ký ức.
Nhưng khi thấy đoạn video trong phần bình luận Weibo của Bạch Vi Vi hôm nay, tôi lại nhớ rõ ánh mắt ghét bỏ và mỉa mai năm đó của ta.
Xe cấp cứu đến, tôi nhân viên y tế đưa lên cáng.
Khi đang truyền dịch trong phòng cấp cứu, tôi gửi tin nhắn WeChat cho thân – Hề Phi.
“Phi Phi, tớ muốn ly hôn.”
Sau khi từ viện về, tôi nghỉ ngơi ở nhà vài hôm.
Tưởng có thể yên một chút, ai ngờ lại bị chuông điện thoại réo liên tục đánh thức.
Tôi mệt mỏi bắt máy.
Đầu dây bên kia, giọng Chu Lăng Phong lạnh tanh: “Anh đến đón em đi ăn.”
Tôi còn chưa kịp trả lời, ta đã cúp máy.
Nghĩ rằng trước khi ly hôn nên cố gắng giữ hoà khí, tôi thay đồ rồi ra ngoài.
Vừa thấy tôi mặt mũi phờ phạc đi ra, Chu Lăng Phong mới chợt nhớ ra là quên mua thuốc mỡ cho tôi.
“Nhà hàng đặt đi ngang qua bệnh viện, để đưa em ghé mua thuốc trước.”
“Không cần đâu, mấy ngày rồi, giờ cũng chẳng sao nữa.”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Anh cũng nghĩ . Dù sao cũng đã bảy năm rồi, em đau chắc cũng chỉ là do tâm lý thôi.”
Tôi nhạt, tự giễu: “Đúng, bảy năm rồi.”
Năm đó, tôi dùng toàn bộ sức lực đẩy ta ra khỏi đám cháy, còn mình thì bị xà nhà sập xuống đè lên.
Gãy ba xương sườn, nứt xương cụt – vết thương ấy theo tôi đến tận bây giờ.
Chỉ cần va chạm nhẹ cũng đủ đau thấu tim gan.
Tôi chưa từng cho ta biết, không muốn áy náy.
Tôi mang trong mình di chứng, chứ không phải như ta – hoang tưởng.
Nhưng… nếu thật sự tôi, quan tâm tôi, sao lại không nhận ra tôi có đau hay không?
Trên đường đi, Chu Lăng Phong vừa lái xe vừa kể về đêm hôm đó.
“Anh cứu Vi Vi rồi, con bé bị sốc nên mới ở lại thêm. Em đừng nghĩ lung tung.”
Tôi lặng lẽ ra ngoài cửa sổ xe.
“Em không nghĩ lung tung đâu. Cô ấy là thư ký của , chăm sóc nhiều chút cũng là hợp lý thôi.”
Chu Lăng Phong có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi, ta bất ngờ đạp phanh gấp, khiến tai nghe tôi rơi xuống dưới ghế xe.
Tôi cúi người xuống nhặt, lại nhặt … một bộ đồ bơi giấu dưới ghế.
Nếu là nửa tháng trước, chắc chắn tôi sẽ phát điên, cầm bộ đồ bơi đó mà chất vấn ta đến cùng.
Nhưng giờ đây, tôi chỉ nhạt, nhặt nó lên rồi đặt ra ghế sau.
Chu Lăng Phong trông có vẻ lúng túng.
“À… cái đó chắc là Vi Vi sau khi học bơi xong, sơ ý để quên lại trên xe.”
Tôi chỉ gật đầu, không gì, tiếp tục ra ngoài cửa sổ.
Lúc ăn tối, cặp đôi ngồi bàn bên cứ chằm chằm về phía chúng tôi.
Thấy tôi phát hiện ra, liền đứng dậy bước tới.
“Anh có phải là tổng tài trong mấy video của Bạch Vi Vi trên Weibo không? Ngoài đời còn đẹp trai hơn ấy!”
Chu Lăng Phong ngẩng đầu liếc ta một cái.
“Cô có việc gì không?”
Cô tò mò hỏi tiếp:“Vậy… với Bạch Vi Vi đang hẹn hò à?”
Chu Lăng Phong tôi – lúc này đang cúi đầu ăn cơm – rồi : “Đúng , tôi đang quen với Vi Vi.”
Tôi mỉm với , đúng lúc đó, bụng tôi đau nhói.
Cô hơi ngạc nhiên sang tôi.
“Vậy chị là ai?”
Chu Lăng Phong buột miệng đáp: “Người giúp việc.”
4
Trước khi đi, còn lưu luyến với Chu Lăng Phong: “Em sẽ luôn ủng hộ hai người! Nhất định phải kết hôn đó nha~”
Chu Lăng Phong theo bóng họ rời đi, rồi quay lại gắp cho tôi một viên kem.
“Vợ à, em đừng để ý mấy lời đó. Dạo gần đây series ‘Tổng tài bá đạo tôi’ mà Vi Vi đăng trên Weibo đang rất hot, giúp công ty quảng bá tốt lắm. Em không biết Vi Vi vui thế nào đâu. Nếu phản đối, con bé sẽ buồn đấy.”
Tôi chẳng buồn quan tâm.
“Em không để tâm đâu, không cần giải thích.”
Nhưng cơn đau bụng càng lúc càng dữ dội, tôi ôm bụng, mặt tái nhợt.
Trên đường về, Chu Lăng Phong lại nhận cuộc gọi từ Bạch Vi Vi.
“Chu tổng~ đến hồ bơi đón em không? Em mặc đồ hơi hở, không tiện gọi xe, năn nỉ đó, pleaseeee~”
Không chịu nổi kiểu nũng nịu phát rồ của ta, Chu Lăng Phong bật chiều chuộng: “Được , đến ngay.”
Vừa cúp máy, ta nắm tay tôi hôn một cái: “Vợ à, mình cùng đi đón Vi Vi nhé? Như em sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa.”
“Chu Lăng Phong! Anh không thể đi! Em đau bụng lắm, mau chở em tới bệnh viện! Nhanh lên!”
Nghe tôi , sắc mặt ta tối sầm lại.
“Giang Vân Thục, em có thể đừng quá lên không? Anh sợ em nghĩ bậy nên mới rủ em đi cùng, ai ngờ em lại diễn màn khổ nhục kế với ?”
“Em không có diễn! Em thật sự rất đau! Mau chở em đến bệnh viện, em không giỡn đâu!”
“Đừng giả vờ nữa! Nhìn chẳng giống thật chút nào!”
Ngay lúc đó, tôi cảm nhận một dòng chất lỏng ấm nóng đang chảy ra.
“Em đang mang thai… Bây giờ bụng rất đau, có thể là dấu hiệu dọa sảy! Chúng ta phải đến bệnh viện ngay!”
Chu Lăng Phong hoàn toàn không tin. Anh ta tức giận tôi.
“Ngày thường em diễn trò với thì thôi, giờ đến cả chuyện mang thai mà cũng dám dựng chuyện ra lừa à?”
“Chúng ta cưới nhau đã bốn năm, có bao giờ dùng biện pháp tránh thai chưa?”
“Bốn năm chẳng có thai lần nào, thế mà giờ vừa định đi đón Vi Vi thì em lại ‘bất ngờ’ có thai à?”
Càng , ta càng nổi điên, rồi đạp mạnh thắng xe.
“Cút! Cút khỏi xe tao!”
“Không phải mày muốn đi bệnh viện sao? Đau bụng, ra máu gì đó mà? Cút nhanh lên! Mất thời gian tao đón Vi Vi!”
“Được, tôi cút.”
Tôi vừa mở cửa xe thì bị ta kéo ngược lại.
“Tao đối xử tốt với mày quá nên giờ mày càng ngày càng không biết điều!”
“Chúng ta ly hôn đi, Chu Lăng Phong.”
Anh ta như bị câu của tôi cho choáng váng.
“Ly hôn?”
Tôi gật đầu.
“Hề Phi đã giúp tôi chuẩn bị sẵn đơn ly hôn rồi.”
Anh buông tay tôi ra, sững sờ tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Giang Vân Thục, em thật sự muốn ly hôn với sao? Em nghĩ kỹ chưa? Ngoài ra, chẳng ai thèm một người đàn bà giả tạo như em đâu.”
“Nghĩ kỹ rồi. Tạm biệt.”
Nói xong, tôi mở cửa định xuống xe. Anh ta thấy liền đạp mạnh chân ga.
Tôi bị cú tăng tốc bất ngờ hất văng ra ngoài.
Trong tiếng hét kinh hãi của người đi đường, tôi nằm gục trong vũng máu.
Chu Lăng Phong không hề quay đầu lại, lặng lẽ rời đi.
Máu dưới thân tôi không ngừng lan rộng, đỏ thẫm như những đóa hoa bỉ ngạn nở rộ nơi đường xuống Hoàng Tuyền.
Bạn thấy sao?