Ngày Valentine, tôi đã chuẩn bị sẵn một bữa tối dưới ánh nến, đợi chồng tan .
Đến chín giờ tối, ấy mới nhắn tin.[Có chút việc ở công ty, em đừng đợi nữa.]
Thế mà vừa quay đầu lại, tôi đã thấy bài đăng trên Weibo của thư ký ta – Bạch Vi Vi.
[Valentine đi công tác với tổng tài, mà khách sạn nào cũng hết phòng, giờ thì ngại quá rồi…]
Kèm theo là tấm ảnh chụp sau lưng một người đàn ông mặc áo choàng tắm, đứng trước cửa sổ sát đất.
Bình luận thì toàn là mấy câu khen tổng tài nam tính, đêm nay ta hưởng phúc rồi.
Bạch Vi Vi chỉ trả lời duy nhất một icon đầu chó.
Thì ra cái gọi là “có chút việc” của Chu Lăng Phong, chính là đưa thư ký đi hú hí.
Tôi chụp màn hình bài viết đó rồi đăng lên story kèm một icon mỉm.
Chưa đầy một phút sau, Chu Lăng Phong đã gọi tới, gằn giọng mắng: “Vi Vi chỉ chút thôi mà, em nhỏ mọn vừa thôi! Con bé đó đơn thuần, không nhiều suy nghĩ như em đâu!”
Tôi cắt lời: “Vậy thì ly hôn đi, sau này có chơi tới phát bệnh cũng không liên quan đến tôi.”
1
2 giờ sáng, Chu Lăng Phong mới về nhà.
Anh ta vừa mở cửa, hai bên nhau trừng trừng, chẳng ai câu nào trước.
Ánh mắt ta dừng lại ở bàn ăn với bữa tối dưới ánh nến vẫn còn đó, không hề có chút áy náy nào.
Ngược lại, ta còn quát lớn: “Về trễ tí thôi mà! Em đăng cái story đó có ý gì? Cả ngày cứ bóng gió, phiền chết đi !”
Thấy tôi không gì, ta ném bộ đồ gen hiệu nổi tiếng lên người tôi.
“Vi Vi đặc biệt mua cho em đó. Cô ấy bảo nếu em vẫn không chịu nhận lời xin lỗi, thì ấy sẽ xoá luôn Weibo.”
Tôi dòng chữ to tướng trên nhãn: “Tôn dáng quyến rũ”, bật .
Quả nhiên, Bạch Vi Vi rất biết cách chọc tức tôi.
Chu Lăng Phong tưởng tôi là hết giận, bèn đưa điện thoại cho tôi: “Vi Vi chu đáo , em không tính cảm ơn ấy à?”
Tôi không thèm để ý, tiếp tục xem tivi.
“Giang Vân Thục, em bị điếc à?”
Anh ta giật mạnh tay tôi, khiến tôi mất đà ngã xuống đất.
Trúng ngay vào góc bàn, đau điếng.
Đau quá!
Vết thương cũ ở eo lại bị đập trúng – chính là vết tôi bị xà nhà đè lên trong vụ cháy cách đây bảy năm khi lao vào cứu ta.
Tôi nằm đó ôm lấy eo, run lên vì đau.
Chu Lăng Phong có vẻ áy náy, : “Anh đi lấy thuốc mỡ.”
Tôi ngẩng đầu bóng lưng ta rời đi, định gọi lại, lại nhịn.
Trong ngăn kéo, tờ kết quả siêu âm đã nằm đó ba ngày rồi.
Bác sĩ từng dặn kỹ: Giai đoạn đầu thai kỳ phải giữ tâm trạng vui vẻ, thuốc bôi ngoài da cũng phải cực kỳ cẩn trọng.
Tôi vốn định nhân ngày Valentine với ta rằng, nhà mình sắp có thêm thành viên mới.
Nhưng giờ nghĩ lại… có lẽ không cần nữa.
Chu Lăng Phong vội vã mang hộp thuốc tới, lục lọi một hồi rồi dừng lại.
“Thuốc mỡ đâu mất rồi, chẳng lẽ…”
Chưa hết câu, ta đã im bặt.
Tôi bắt gặp vẻ mặt có chút lúng túng, xen lẫn hối lỗi thoáng qua trên mặt ta.
Tôi bỗng nhớ tới dòng bình luận mà Bạch Vi Vi từng trả lời trên Weibo: “Anh ấy đúng là siêu ấm áp, lúc tôi nấu ăn bị bỏng, liền lấy thuốc bôi cho tôi liền.”
Nếu chuyện vừa rồi không xảy ra, có lẽ tôi sẽ tra hỏi ta cho rõ: Cái thuốc mỡ mà đặc biệt nhờ người mang từ nước ngoài về, có phải đã đưa cho Bạch Vi Vi rồi không?
Nhưng giờ thì… tôi không còn muốn vạch trần nữa.
Tôi chỉ nhạt.
“Chu Lăng Phong, đừng tìm nữa. Tôi ra ngoài mua.”
Chu Lăng Phong nghiêm mặt tôi: “Em như mà còn đòi ra ngoài? Ở yên trong nhà, để …”
Chưa kịp xong, điện thoại của ta đã reo lên.
Anh cúi xuống điện thoại, lập tức bắt máy.
“Vi Vi, có chuyện gì ?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nức nở đầy uất ức của Bạch Vi Vi.
“Chu tổng… Em buồn nên ra quán bar uống chút rượu. Có mấy người đàn ông lạ đến gạ gẫm, còn đòi kéo em đi. Họ nếu em không theo thì sẽ em…”
“Chu tổng, có thể đến cứu em không? Em xin đấy…”
Chu Lăng Phong quăng hộp thuốc lên sofa, đứng bật dậy.
“Vi Vi, em đừng sợ! Anh đến ngay!”
“Chu tổng, cảm ơn … Nhưng mà… đừng đến nữa, nếu bị bà chủ biết thì sẽ giận mất. Em… em tự nghĩ cách …”
“Cô ta có tư cách gì để giận?!”
Nói xong, ta lạnh lùng liếc tôi – người vẫn còn đang co người dưới đất.
Cúp máy xong, Chu Lăng Phong vội vàng đi ra cửa.
“Chu Lăng Phong! Đợi đã!”
Tôi gọi giật lại.
“Giang Vân Thục, em có thể đừng ầm lên nữa không?”
“Không mang điện thoại, ví tiền, thì tính đi cứu ai?”
Tôi chỉ tay về phía sofa.
Điện thoại và ví của ta vẫn nằm yên bên cạnh hộp thuốc.
Chu Lăng Phong theo tay tôi, sững lại vài giây.
“Anh đi cứu Vi Vi trước. Về rồi đưa em đi bệnh viện.”
Nói xong, ta quay người bỏ đi.
2
Trời sáng rồi.
Tôi vẫn chưa thấy Chu Lăng Phong quay về.
Cơn đau ngày càng dữ dội. Tôi không chịu nổi nữa, đành gọi xe cấp cứu.
Lúc nằm chờ, tôi mở Weibo lướt tin thì thấy ngay bài mới của Bạch Vi Vi.
Cô ta đại khái rằng bị mấy tên du côn ở bar sàm sỡ, may mà Chu Lăng Phong kịp thời tới cứu. Còn vì bảo vệ mà bị một cú. Cô cảm lắm.
Bài viết còn đính kèm một bức ảnh: Bạch Vi Vi nước mắt rưng rưng đang nhẹ nhàng bôi thuốc cho Chu Lăng Phong.
Dưới ảnh là dòng chữ: “Yêu – có thể vượt mọi chông gai, cũng có thể cùng nhau đón giông bão.”
Bình luận bên dưới rất sôi nổi.
Một người viết: “Người đàn ông như mà chị nhịn ? Chị à, chị có vấn đề với giới tính à?”
Người khác hưởng ứng: “Đúng đó, nếu ta ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ bôi thuốc cho ấy… mà, cách của tôi không giống chị đâu 😉”
Bạch Vi Vi phản hồi bằng một icon đắc ý: “Vội gì chứ? Dù sao sớm muộn gì, ấy cũng là của tôi.”
Ngay lúc đó, có một tài khoản khác nhiệt chia sẻ một video vào phần bình luận:
“Woa, trùng hợp ghê! Tôi cũng gặp hai người ở bar đêm qua nè!”
Trong video, Bạch Vi Vi khóc như hoa lê trong mưa.
Chu Lăng Phong vừa mắng đám lưu manh, vừa ôm lấy ta rời khỏi quán bar.
Ánh mắt ấy – dịu dàng và đầy xót xa.
Tôi bỗng nhớ lại chuyện xảy ra nửa tháng trước.
Khi đó, Chu Lăng Phong rủ một nhóm đến hội sở uống rượu.
Tôi đến sớm hơn mọi người. Anh ta phải xử lý chút việc ở công ty, bảo tôi ngồi đợi.
Chưa bao lâu thì một người đàn ông bước vào.
Anh ta tên là Ngô Tân, là đối tác ăn của Chu Lăng Phong.
Chu Lăng Phong từng nhiều lần nhắc đến ta với tôi – một doanh nhân trẻ tài giỏi, chỉ sau hai năm tiếp quản công ty đã hoàn thành hai vòng gọi vốn, sắp sửa niêm yết.
Ngô Tân tôi từ đầu đến chân, sau đó tiến lại gần, ngồi sát bên cạnh.
“Chị dâu đúng là xinh thật, còn đẹp hơn lời Chu miêu tả.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ta bịt miệng.
“Anh Chu bảo chị dáng đẹp, lại rất ngoan.”
Ngô Tân túm lấy tóc tôi, kéo sát lại gần, ghé sát tai thì thầm:
“Chị dâu… ngoan đến mức nào nhỉ…”
Tôi vùng vẫy điên cuồng, cố gắng đẩy ta ra.
Ngô Tân có vẻ nổi giận, hung hãn cắn mạnh một cái vào cổ tôi.
Thấy tôi vẫn im lặng, hắn liền ấn điếu xì gà vừa châm lên vào xương quai xanh của tôi.
Tôi bị bỏng đau rát, cố hết sức đẩy hắn ra rồi chạy khỏi phòng.
Chạy đến sảnh thì tôi đâm sầm vào Chu Lăng Phong và Bạch Vi Vi.
Chu Lăng Phong chẳng buồn tôi lấy một cái, vẫn ôm chặt Bạch Vi Vi, vòng qua tôi đi thẳng vào trong.
Bạch Vi Vi còn cố ý quay đầu lại, giơ tay vẫy tôi đầy đắc ý.
Trên cổ ta là một sợi dây chuyền kim cương vàng hình trái tim, lấp lánh rực rỡ.
Sợi dây chuyền đó… tôi nhận ra ngay.
Chính là món đồ mà Chu Lăng Phong đã đấu giá thành công tại buổi đấu giá của Sotheby’s,
là sẽ tặng tôi vào ngày Valentine.
Sau đó lại bảo tôi béo quá, đeo vào không đẹp.
Đến tận nửa đêm, Chu Lăng Phong mới say khướt mò về nhà.
“Giang Vân Thục, hôm nay em lại sao? Người còn chưa đến đủ mà em đã bỏ về, em tưởng mình là ai mà cứ giở thói tiểu thư như ?”
Tôi không gì, chỉ kéo cổ áo xuống để lộ vết răng đỏ bầm trên cổ và vết bỏng phồng rộp nơi xương quai xanh.
Anh ta lập tức sững sờ, cuống quýt chạy lại.
“Vợ à… đau không? Sao lại bị thương thế này?”
Tôi kể rõ toàn bộ chuyện xảy ra ở hội sở.
Anh ta khẩy một tiếng.
“Giang Vân Thục, em dối cũng đừng quá đà như thế chứ?”
“Nói dối cũng nên tìm lý do cho hợp lý một chút! Ngô Tân mà để mắt đến em? Hay là em giở trò quyến rũ ta?”
Anh ta túm tóc tôi, kéo tôi đến trước gương trong phòng thay đồ.
Người trong gương – đầu tóc rối bời, mắt sưng húp như quả óc chó.
“Giang Vân Thục, kỹ vào gương đi, ai mà thèm thích em?”
“Nhìn cái bụng đầy mỡ đó kìa, không thấy kinh tởm sao?”
Nói xong, ta bỏ về phòng ngủ.
Tôi ngồi trong phòng thay đồ, khóc đến tận sáng.
Chương 2 ở đây:
Bạn thấy sao?