Hai chiếc răng cửa của Lâm Vọng Thư vỡ nát, ta nằm sõng soài, ánh mắt chứa đầy hận ý:
“Ông thiên vị sao? Miệng thì nam nữ bình đẳng, tôi với Thanh Sương đều là con ông bà, tại sao ông đánh tôi, không nghĩ cho tôi? Vậy sinh tôi ra gì?!”
Mẹ tôi lạnh lùng đáp:
“Anh đúng, chúng tôi chưa từng sinh . Ngay từ đầu chúng tôi không nên nhận nuôi ! Thật sự là rước sói vào nhà. Nếu không vì , con ruột của tôi sao chịu khổ sở như thế này!”
Lâm Vọng Thư ngẩn người, run rẩy:
“Nhận… nuôi?”
Mẹ ném thẳng tờ giấy chứng nhận nhận nuôi vào mặt ta:
“Tôi hỏi lòng mình, chưa từng bạc đãi một ngày! Chẳng lẽ nhà chúng tôi kiếp trước tạo nghiệt, kiếp này mới phải để tới cả nhà sao?”
Bố tôi quát dứt khoát:
“Từ nay trở đi, và nhà họ Lâm chúng tôi không còn liên quan gì nữa!”
Cả người Lâm Vọng Thư như sụp đổ.
Mẹ Tần lại gào lên:
“Cho dù nó không phải con ruột, hai mươi năm sống chung, bỏ là bỏ sao? Viết cho con tôi giấy bãi nại, rồi đưa thêm năm triệu, nếu không tôi sẽ không để yên!”
Bố mẹ tôi lạnh lùng:
“Phải ngược lại, chuyện này chính là chúng tôi không tha cho bà mới đúng.”
Bệnh viện lấy lý do họ rối, trực tiếp đuổi cả Lâm Vọng Thư, Tần Chỉ Vi, mẹ ta ra ngoài.
Bố mẹ bảo tôi yên tâm dưỡng thương, chuyện còn lại họ sẽ lo.
Bố tôi đội luật sư giỏi nhất thành phố, quyết đưa Tần Hạo Nhiên vào tù.
Kết quả không ngoài dự đoán, hắn thua kiện.
Nhưng bất ngờ, Tần Chỉ Vi lại đứng ra gánh tội thay em trai.
Cô ta khai rằng tất cả do mình sai khiến, vì ghét tôi nên mới bảo em và bọn xã hội đen đi dằn mặt.
Cả nhà họ Tần đồng loạt ra chứng cho ta, Tần Hạo Nhiên chỉ nghe lệnh.
Nghe tin, tôi sững sờ.
Không ngờ tư tưởng của Tần Chỉ Vi lại biến dạng đến mức ấy — sẵn sàng vì em trai mà chấp nhận ngồi tù!
Từ đoạn video tôi thấy, khi nghe em trai sẽ thoát tội, ta còn thở phào nhẹ nhõm, mặt nở nụ .
Tòa tuyên án, Tần Chỉ Vi vào tù, Tần Hạo Nhiên cũng bị nhốt, thời gian ngắn hơn.
Lâm Vọng Thư nhiều lần đến bệnh viện tìm tôi đều bị đuổi.
Anh ta quỳ trước bố mẹ, khóc lóc xin tha thứ:
“Con bị ma quỷ che mắt, mới lầm đường lạc lối. Con biết sai rồi, sau này con sẽ bù đắp, sẽ phụng dưỡng bố mẹ đến cuối đời.”
Nhưng chúng tôi tuyệt đối không tha thứ.
Bị xua đuổi, ta còn gào lớn trước cửa:
“Bố mẹ, chúng ta đã sống với nhau hơn hai mươi năm, sao bố mẹ nhẫn tâm thế? Nhà này không có con trai, em sớm muộn gì cũng đi lấy chồng, đâu còn là người nhà họ Lâm nữa! Không có tôi, sau này ai lo hương khói cho bố mẹ?!”
Rõ ràng, chỉ trong thời gian ngắn mà đầu óc Lâm Vọng Thư đã hoàn toàn méo mó.
Nhưng chuyện chưa dừng lại.
Bố mẹ tôi kiện ta ra tòa, đòi lại năm triệu.
Anh ta cầu xin trong vô vọng, bởi không tiền, không tài sản, còn bị công ty của nhà tôi sa thải.
Quay sang cầu cứu nhà họ Tần, thì bị chính họ đá ra đường, còn người đánh, mắng ta là “sao chổi, mang xui xẻo tới cho gia đình”.
Nực thay, trước đây mẹ Tần còn gọi ta “con rể tốt”, giờ lại biến thành thứ bỏ đi.
Anh ta tìm đến tôi, những vết thương vẫn còn trên người, tôi càng căm hận, sao có thể tha thứ?
Bạn thấy sao?