Sự Thật Đằng Sau [...] – Chương 2

Bố mẹ tôi cũng quay sang , khiến mặt Tần Chỉ Vi đỏ bừng, vội : “Không có gì, lỡ tay kéo nhầm thôi.”

Tưởng rằng chuyện đã qua ai ngờ lúc gần ăn xong, Tần Chỉ Vi vẫn buông thêm một câu: “Ở nhà tôi sẽ không bao giờ có chuyện như thế này, con cần gì thưởng chứ…”

Tôi và bố mẹ đều giả vờ như không nghe thấy, chẳng buồn đáp lại.

Ăn xong, tôi đi vệ sinh ra, thì thấy Tần Chỉ Vi đứng trong phòng ngủ của tôi, trên tay còn cầm mô hình xe tôi sưu tầm.

“Thanh Sương, cái mô hình này của em là bản mới ra hả? Giới hạn đúng không?”

Nghe thế, tôi hơi nhướn mày.

Tôi còn tưởng ta cũng thích mô hình xe.

Không ngờ ta lại : “Em trai chị muốn mua, tôi canh ba lần vẫn không đặt . Thanh Sương à, con thì cần gì chơi mấy thứ này, vốn dĩ là đồ con trai thích. Em tặng cái này cho em trai chị đi, không?”

Tôi: “…”

Đùa gì thế này.

Tôi thẳng thừng từ chối.

Cái khác thì , nể mặt trai, tôi có thể nhường. Nhưng cái mô hình này tôi rất thích, mới mua về chưa mấy ngày, sao ta lại mở miệng xin để mang cho em trai?

Không đời nào!

Tôi thật không ngờ, chỉ vì tôi từ chối, mà Tần Chỉ Vi lập tức đỏ hoe cả mắt.

Đúng lúc ấy trai tôi bước vào, vừa vặn thấy cảnh này.

Anh hỏi ta có chuyện gì, và Tần Chỉ Vi kể lại đầu đuôi.

Nghe xong, trai tôi do dự một chút rồi lên tiếng:

“Chỉ Vi, hay là em trả cái mô hình xe cho Thanh Sương đi, con bé cũng mong chờ nó từ lâu rồi.”

Tôi gật đầu lia lịa, trong lòng thầm khen mình vẫn còn biết lẽ phải.

Sắc mặt Tần Chỉ Vi hơi cứng đờ, cuối cùng vẫn miễn cưỡng gật đầu, đưa mô hình xe cho tôi.

Thế còn chưa kịp đến tay tôi, “rắc” một tiếng, mô hình rơi xuống đất, vỡ tan hai.

Tim tôi như rỉ máu.

Cơn giận ồ ạt dâng lên trong lồng ngực, tôi trừng mắt về phía Tần Chỉ Vi.

Cô ta vội vàng xin lỗi, nét mặt lại chẳng có chút hối hận nào.

Anh trai tôi còn bênh ta:

“Thanh Sương, Chỉ Vi không cố ý đâu, là em không kịp đỡ.”

Trong mắt Tần Chỉ Vi còn ánh lên vẻ đắc ý.

Sợ tôi nổi nóng, trai tôi kéo ta rời đi.

Tôi lập tức kể lại sự việc cho bố mẹ nghe.

Chuyện tối nay khiến cả nhà tôi, trừ trai, đều không ưa Tần Chỉ Vi.

Khi đưa ta về xong, bố mẹ tôi ngồi nghiêm nghị trên sofa, thẳng vào , rõ ràng bày tỏ ý muốn chia tay.

Anh cúi đầu xin lỗi:

“Xin lỗi Thanh Sương, Chỉ Vi thật sự không cố ý. Em muốn gì, mua bù cho em, coi như xin lỗi không?

Chỉ Vi vốn là người tốt bụng, không có ác ý gì, có lẽ chỉ là bị ảnh hưởng bởi gia đình từ nhỏ thôi.”

Quả thực, Tần Chỉ Vi có một người em trai, từ bé đã sống trong tư tưởng trọng nam khinh nữ, chuyện gì cũng phải nhường cho em.

Anh trai tôi lại , ta là người con hiếm hoi khiến rung , đời này nhất định phải cưới.

Thấy trai tôi kiên quyết, bố mẹ tôi cuối cùng cũng không thêm.

Dù sao cũng đã lớn, có quyền tự quyết.

Họ chỉ bảo: nếu cưới, thì phải dọn ra ngoài ở riêng, họ sẽ mua cho căn nhà khác.

Anh gật đầu đồng ý ngay.

Đến ngày đính hôn, cả nhà họ Tần kéo đến.

Ngoài bố mẹ Tần, Tần Chỉ Vi và Tần Hạo Nhiên, còn lôi theo mấy đứa trẻ tầm năm sáu tuổi.

Vừa bước vào cửa, lũ trẻ đã gào thét, tranh chỗ ngồi, giành ghế, náo loạn cả phòng.

Lên bàn ăn, từng đứa vồ vập như chưa từng thấy đồ ăn, hễ trúng món nào là kéo nguyên cả đĩa về trước mặt.

Không chỉ lũ nhỏ, ngay cả bố mẹ Tần cũng chẳng khác gì.

Còn Tần Hạo Nhiên thì liên tục chằm chằm vào tôi, nở nụ dơ dáng khiến tôi buồn nôn.

Tôi không thể hiểu nổi, sao trai tôi lại trúng một gia đình như thế?

Tôi lạnh lùng liếc sang trai, vội vàng xòa, tìm cách giảng hòa.

Bố mẹ tôi cố kìm nén, giữ thể diện cho , nên cũng không gì.

Ăn xong, mẹ Tần mở lời:

“Thông gia, chuyện hôn sự này cũng nên bàn bạc rồi. Con nhà tôi xinh đẹp hiền thục, sính lễ, nhà, xe, vàng cưới đương nhiên không thể thiếu.”

Nhà họ Tần đòi sính lễ năm trăm ngàn, căn nhà phải đứng tên cả Tần Chỉ Vi và Tần Hạo Nhiên, còn chiếc xe thì phải để tên một mình Tần Hạo Nhiên.

Tôi và bố mẹ kinh ngạc vô cùng.

Anh trai tôi cưới vợ, liên quan gì đến Tần Hạo Nhiên?

Nhưng sắc mặt , rõ ràng đã biết trước.

“Chỉ Vi là con , có những thứ này rồi cũng sớm muộn phải đưa cho em trai. Đưa sớm hay muộn thì cũng thế.”

“À mà, tôi nghe Vọng Thư , em Thanh Sương sắp học cao học đúng không?”

“Con học nhiều cũng vô ích, lấy tấm chồng tốt mới là con đường duy nhất!

Con bé Thanh Sương đừng học nữa, tiết kiệm tiền đó mua nhà cho Hạo Nhiên lấy vợ.”

Ngày trước gặp Tần Chỉ Vi, tôi đã thấy ta dày mặt.

Không ngờ gặp mẹ ta rồi mới hiểu, còn có người dày mặt hơn!

Bố mẹ tôi tức đến mặt mày biến sắc.

Nực hơn nữa, chưa kịp để bố mẹ tôi gì, trai tôi đã gật đầu đồng ý.

Mẹ Tần mừng rỡ ra mặt, liên tục gọi là “con rể tốt”.

Bố mẹ tôi mặt lạnh quay về phòng, mặc kệ trai tôi khẩn cầu:

“Bố mẹ, sao con có thể thực sự đưa cho Hạo Nhiên? Con chỉ muốn cưới Chỉ Vi, nên mới thuận miệng ứng phó thôi.”

Bố mẹ tôi chẳng thèm đáp, chỉ ném một chiếc thẻ ngân hàng xuống bàn.

Trong đó có năm triệu, bảo trai tôi tự lo sính lễ, nhà, xe.

Từ nay đừng hỏi đến nữa.

Anh trai tôi lập tức đồng ý, càng khiến trái tim bố mẹ lạnh thêm.

Tôi không biết nên gì, chỉ muốn an ủi bố mẹ, họ lắc đầu bảo không sao.

Dù sao cũng không phải con ruột, số tiền này coi như mua đứt mối quan hệ.

Tôi chết lặng.

Hai mươi mấy năm sống cùng nhau, tôi chưa từng nghĩ trai lại không phải ruột của mình.

Tôi hỏi bố mẹ, trai có biết sự thật này không.

Bọn họ chỉ lắc đầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...