Tôi bị em trai của chị dâu đâm hai mươi nhát dao, nằm bất trong bệnh viện.
Anh trai tôi lao vào phòng bệnh, không thèm liếc tôi một cái, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt bố mẹ.
Anh ta vừa khóc vừa : “Bố mẹ, Thanh Sương không sao đâu, Hạo Nhiên tuyệt đối không thể ngồi tù!”
Bố tôi tức đến run rẩy, vung nắm một cái ta gãy luôn răng cửa.
Mẹ tôi thì ném thẳng một tờ giấy chứng nhận nhận nuôi vào mặt ta, giọng đầy căm hận: “Đồ vong ân bội nghĩa! Mày mở to mắt mà cho rõ, chúng tao vốn không phải bố mẹ ruột của mày! Năm đó đúng là không nên rước sói vào nhà!”
1
“Bốp——”
Âm thanh chói tai vang lên trong phòng khách.
Cơn đau bỏng rát từng đợt trên má cho tôi biết, tôi vừa bị người đàn bà trước mặt tát một cái.
Mẹ vợ của trai tôi một tay chống hông, một tay chỉ thẳng vào mặt tôi, gào lên the thé:
“Lâm Thanh Sương, ai cho mày gan dám tranh cua với con trai tao?”
Hôm nay là ngày cưới của trai tôi.
Buổi tối, cả nhà tôi đang ngồi quây quần ăn cơm, không ngờ bố mẹ và em trai của chị dâu Tần Chỉ Vi cũng kéo đến.
Lý do là vì tối nay nhà tôi mua nhiều hải sản, em trai của Tần Chỉ Vi – Tần Hạo Nhiên – thích ăn cua, nên cả nhà bọn họ cũng sang.
Dù sao cũng là thông gia, bố mẹ tôi tất nhiên vui vẻ tiếp đón.
Nhưng Tần Hạo Nhiên, đã ngoài hai mươi tuổi, lại chẳng có chút ý tứ nào, ngồi vào bàn là cắm đầu bốc cua ăn, chẳng thèm để ý đến ai.
Hai mươi con cua, một mình hắn ăn sạch mười con.
Còn lại con cuối cùng, tôi nhanh tay gắp lên, hắn hụt mất.
Thấy , mẹ hắn liền vung tay tát thẳng vào mặt tôi.
“Con nhãi ranh mà cũng xứng ăn đồ ngon sao? Những thứ này đều phải để con trai ăn trước!”
Bà ta hất mặt lên, tôi đầy kiêu ngạo.
Lúc đầu tôi bị đánh đến sững sờ, bố mẹ tôi cũng không ngờ lại có cảnh này, ngồi ngây ra chưa kịp phản ứng.
Nhưng khi tôi lấy lại tinh thần, tôi lập tức cầm tách trà ném thẳng vào mặt mụ già đó!
“Con ranh, mày dám đánh tao?!”
Từ nhỏ đến lớn tôi đều bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.
Thế từ khi trai tôi quen Tần Chỉ Vi, tôi lại chịu đủ loại uất ức.
Ngày đầu tiên Tần Chỉ Vi đến nhà, là trai tôi và bố tôi xuống bếp nấu cơm.
Cô ta vừa thấy liền kinh ngạc, còn trách móc tôi và mẹ tôi sao có thể để đàn ông trong nhà xuống bếp.
Đang định ngồi cùng ta trò chuyện, tôi và mẹ đều cứng cả mặt.
Mẹ tôi chỉ nhẹ nhàng đáp, trong nhà chúng tôi việc nấu cơm, dọn dẹp đều thay phiên, ai rảnh thì .
Nhưng theo lời Tần Chỉ Vi thì đàn ông là trời trong nhà, phụ nữ phải hầu hạ cho tốt, sao có thể để đàn ông đi nấu cơm, việc nhà?
Như nhà ta, từ trước đến nay toàn ta và mẹ hết, tuyệt đối không để đàn ông đụng tay.
Nghe , tôi và mẹ chỉ nhau, trong mắt đều hiện rõ hai chữ “cạn lời”.
Dù sao cũng là trai mang về, chúng tôi không thêm gì.
Đến bữa cơm, hôm đó đúng ngày tôi có kết quả thi cao học, tôi đỗ, bố mẹ vui mừng thưởng cho tôi một món quà.
Là một chiếc xe. Khi tôi nhận chìa khóa, vui vẻ khôn xiết, thì mắt Tần Chỉ Vi đỏ ngầu.
Cô ta lập tức hỏi: “Nhà các người, con thi cử tốt cũng thưởng à?”
Câu vừa dứt, không khí xung quanh lập tức im phăng phắc.
Mẹ tôi trừng mắt, khó hiểu ta: “Sao ? Có vấn đề gì sao?”
Tần Chỉ Vi tiếp lời: “Con thì cần gì thưởng… lại còn là xe hơi? Thà đem tiền đó mua thêm đồ cho trai, em trai còn hơn. Con sớm muộn gì cũng gả đi, đồ cho nó rồi cuối cùng chẳng phải cũng thành của người khác sao…”
Nghe , tôi thật sự không biết phải gì.
Đây là cái tư tưởng gì thế?
Mẹ tôi đáp ngay: “Trong nhà chúng tôi, trai hay đều như nhau. Thanh Sương tốt, chúng tôi sẽ thưởng. Vọng Thư tốt, cũng sẽ có quà. Con trai hay con với chúng tôi đều không ai thấp hơn ai.”
Nói thế rồi, mặt mày Tần Chỉ Vi vẫn nặng trĩu.
Tôi thấy ta ở dưới bàn lén kéo áo trai, trai chẳng hiểu, còn hỏi ta có khó chịu không.
Bạn thấy sao?