6
Chu Mỹ Kỳ diễn một phân đoạn thử vai nữ chính.
Diễn xuất của ta thuộc dạng trung bình, không tệ cũng không xuất sắc.
Đạo diễn Trương quyết định giữ ta lại, chờ xem các thí sinh khác rồi mới cân nhắc.
Tôi cúi đầu xem danh sách những người thử vai tiếp theo.
Khóe mắt vẫn bắt ánh hằn học của Chu Mỹ Kỳ.
Cô ta đúng là không biết điều chút nào.
Uống ngụm nước lọc, ta thì chảnh.
Làm khó tôi, ta thì nguy hiểm đến tính mạng.
Đạo diễn Trương cho trợ lý gọi tất cả diễn viên thử vai nữ chính vào trong.
Vừa thấy tôi ngồi ngay cạnh đạo diễn, tất cả đều trố mắt.
Biểu cảm của họ biến đổi nhanh đến mức suýt soát với kỹ thuật “biến mặt Tứ Xuyên”.
Tiếp theo là phần thử vai của một nữ diễn viên hạng hai.
Sau khi ấy diễn xong, đạo diễn Trương nhận xét:
“Cô có cách phân tích nhân vật rất tốt, chưa kiểm soát vai diễn này. Tiếc thật.”
Biên kịch và các giám khảo khác cũng đồng ý với quan điểm này.
Nữ diễn viên rõ ràng có chút thất vọng, định rời đi thì tôi gọi ấy lại.
Sau đó quay sang đạo diễn Trương:
“Đạo diễn Trương, tôi thấy vai Bạch Nguyệt Quang của nam chính rất hợp với ấy.”
Đạo diễn Trương và nữ diễn viên đều ngạc nhiên tôi.
Tôi tiếp tục giải thích:
“Từ ngoại hình đến thần thái, ấy đều toát ra khí chất lạnh lùng cao ngạo của Bạch Nguyệt Quang.
Anh có muốn cân nhắc thử không?”
Tôi có chút ấn tượng với nữ diễn viên này.
Từ trước đến nay, ấy chỉ nhận những vai tươi sáng, dễ thương, chưa bao giờ bước ra khỏi vùng an toàn của mình.
Đạo diễn Trương lật kịch bản, gật đầu đề nghị:
“Cũng đáng để thử xem sao.”
Nữ diễn viên vừa hụt hẫng lại bất ngờ trao cơ hội, đôi mắt bừng lên hy vọng, lập tức diễn thử một phân cảnh của Bạch Nguyệt Quang.
Không ngờ hiệu quả lại ngoài mong đợi.
Đạo diễn Trương quyết định ngay tại chỗ:
“Vai này thuộc về . Cô có hứng thú ký hợp đồng không?”
Nữ diễn viên vui sướng gật đầu, cảm kích không ngừng.
Được tham gia đoàn phim của đạo diễn Trương, dù chỉ là một vai khách mời cũng đủ để thu hút sự ý.
Đạo diễn Trương quay sang khen tôi:
“Cô Châu, mắt người của rất tinh tường, không tệ chút nào.”
Chu Mỹ Kỳ khinh bỉ hừ lạnh:
“Ai biết có phải mèo mù vớ cá rán hay không.”
Đạo diễn Trương ho nhẹ hai tiếng, ra hiệu cho ta im lặng.
Lúc này ta mới không nguyện cúi đầu đọc kịch bản tiếp.
Tôi khiêm tốn :
“Cô ấy vốn đã phù hợp với vai này, đạo diễn quá khen rồi.”
Thật ra, tôi cũng hơi bất ngờ.
Lúc đó chỉ đơn thuần theo trực giác, ai ngờ lại chọn đúng người.
Sau đó, tôi như khai mở thiên nhãn.
Tôi một nam diễn viên, lên tiếng:
“Anh trông rất chính trực, hay thử vai thủ lĩnh phản diện xem sao?”
Tôi quay sang một diễn viên kỳ cựu:
“Anh chuyện hài hước ghê, thử cân nhắc vai sát thủ lạnh lùng này xem?”
Tôi một nữ diễn viên phong thái mạnh mẽ:
“Chị bá khí thế này, thử sức với vai nữ phụ yếu đuối trong kịch bản xem, chắc chắn sẽ có hiệu ứng đối lập thú vị.”
Mọi người lần lượt thử diễn, và tất cả đều cực kỳ ăn khớp với nhân vật trong kịch bản.
Sau vài tiếng, hầu hết các vai phụ đều chọn xong.
Đạo diễn Trương rất hài lòng với kết quả hôm nay, vui vẻ vỗ tay tán thưởng:
“Cô Châu, phim sau tôi nhất định mời đạo diễn casting!”
Chỉ còn lại hai vai quan trọng nhất: Nam chính và nữ chính.
Đạo diễn Trương không kìm , vò đầu than thở:
“Thực ra, tôi có một ứng cử viên trong đầu, quá khó mời.”
Biên kịch nghe , lập tức đoán ra:
“Tôi biết đang đến ai rồi… Là Dao Dịch Hàn, đúng không?”
Anh ta cố ý liếc sang tôi, rồi ghé tai đạo diễn thì thầm.
“Cái gì?”
Đạo diễn Trương sững sờ, kinh ngạc:
“Cô là của Tiểu Ao?
Cô Châu, giúp tôi một tay, mời cậu ấy đóng nam chính đi!
Tin tôi đi, có cậu ấy thì phim này chắc chắn sẽ bùng nổ!”
“Đạo diễn Trương!”
Chu Mỹ Kỳ đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có vẻ lo lắng ánh mắt lại đầy khiêu khích:
“Anh Hàn chưa từng công khai thừa nhận.
Anh đừng khó Châu, nhỡ đâu không phải thật thì ấy chẳng phải mất mặt lắm sao?”
Đạo diễn Trương và biên kịch nhau, bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.
Tôi lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Dao Dịch Hàn.
“Anh, nhận vai nam chính trong phim của đạo diễn Trương đi.”
Cả phòng thử vai bỗng chốc im lặng như tờ.
Mọi người lập tức dỏng tai lên nghe ngóng, đặc biệt là Chu Mỹ Kỳ, ta còn lén lút chen về phía trước để hóng rõ hơn.
Dao Dịch Hàn không cần suy nghĩ, đáp ngay:
“Được, tôi sẽ bảo quản lý sắp xếp lại lịch trình.”
Đạo diễn Trương và biên kịch suýt chút nữa thì sốc đến mức gục ngay tại chỗ.
Chu Mỹ Kỳ đứng ngây ra như tượng.
Những người khác thì há hốc mồm, vừa bị sốc vừa phấn khích bàn tán với nhau.
“Hóa ra là thật!
Châu Giai Di thực sự là của Dao Dịch Hàn!”
Tôi cạn lời, trong đầu toàn là vạch đen.
Vậy nghĩa là lúc tôi gọi “” bọn họ tự bỏ qua luôn à?
7
Đạo diễn Trương cứ lẩm bẩm mãi rằng hôm nay đúng là ngày tốt lành.
Cuối cùng tôi cũng phải lên tiếng giải thích:
“Các hiểu nhầm rồi, Dao Dịch Hàn là trai tôi, chúng tôi là em ruột.”
Ai ngờ bọn họ lại lộ ra vẻ mặt “Chúng tôi hiểu mà” đầy ẩn ý.
Không, họ hiểu cái gì chứ?
Chu Mỹ Kỳ bước đến bàn, nở nụ rạng rỡ với đạo diễn Trương.
“Đạo diễn Trương, nếu Hàn đóng nam chính, vai nữ chính cứ để tôi.
Chúng tôi song kiếm hợp bích, nhiệt độ phim chắc chắn sẽ tăng vọt.”
Đạo diễn Trương có vẻ do dự, dường như đang dao trước lời đề nghị của ta.
Tôi nhớ lại phần thử vai trước của Chu Mỹ Kỳ, thành thật nhận xét:
“Cô không hợp với vai này.”
Chu Mỹ Kỳ tức điên:
“Châu Giai Di, ở đây không tới lượt lên tiếng!”
Đúng lúc đó, một người đàn ông bước vào phòng.
Chu Mỹ Kỳ là người phát hiện đầu tiên, vội vàng chạy tới, giọng đầy nịnh nọt:
“Anh Tống, đến rồi!”
Những nghệ sĩ khác cũng nhanh chóng đứng dậy chào hỏi người đàn ông gọi là “Anh Tống”.
Biên kịch ghé sát tôi, hạ giọng giải thích:
“Đây là Tống Cương, nhà sản xuất của bộ phim này.
Ông ta nâng đỡ Chu Mỹ Kỳ, muốn giúp ta lên hàng nữ chính.”
Tôi gật đầu, hiểu chuyện ngay lập tức.
Tống Cương giữ lại Chu Mỹ Kỳ, để các diễn viên khác rời đi trước.
Sau khi mọi người tản ra, Chu Mỹ Kỳ lập tức khoác tay Tống Cương, giọng điệu nũng:
“Anh Tống, đã hứa rồi, vai nữ chính là của em.”
Tống Cương vỗ ngực cam đoan:
“Tất nhiên rồi, vai này vốn dĩ là của em, để xem ai dám giành!”
Đạo diễn Trương và biên kịch có vẻ muốn gì đó lại nén xuống, sắc mặt trông khá khó chịu.
Chu Mỹ Kỳ tôi một cái, bất ngờ đỏ hoe mắt, giọng điệu tủi thân:
“Nhưng có người không muốn em đóng nữ chính, còn cố bắt nạt em nữa…”
Tống Cương theo ánh mắt ta, lập tức về phía tôi.
Ông ta cau mày, hỏi đạo diễn Trương:
“Đây là nhà đầu tư mà cậu tìm?
Chỉ là một con nhóc ranh con?
Cô ta thì biết cái quái gì? Cậu đang tôi sao?”
Tôi vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên.
Đạo diễn Trương vội vàng can ngăn:
“Anh Tống, đừng linh tinh!”
Chu Mỹ Kỳ tiếp lời ngay lập tức, dựng chuyện:
“Anh Tống, ta ỷ vào việc có chút tiền, đã sỉ nhục em ngay trên chương trình truyền hình.
Cô ta còn không có năng lực, thua xa đám 2k mới ra xã hội!”
Tôi: “???”
“Cái gì?”
Tống Cương tức giận đến mức đập bàn, gầm lên:
“Con nhãi ranh vắt mũi chưa sạch như mà dám đánh giá tôi à?
Phim của chúng tôi không cần loại người không rõ lai lịch như , cút ngay!”
Tôi xem như mở mang tầm mắt, đúng là biết cách đổi trắng thay đen thật.
Tôi gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nhạt:
“Tôi chưa từng những lời đó.
Nhưng mà, tôi thấy lời Chu Mỹ Kỳ vừa cũng khá đúng đấy.”
Đạo diễn Trương chạy qua chạy lại giữa hai bên, cố gắng hòa giải hoàn toàn vô dụng.
Tống Cương lớn giọng với ông:
“Nghe tôi đây!
Một đứa nhóc mới tí tuổi đầu mà đã nhà đầu tư, chắc chắn nguồn tiền có vấn đề.
Loại người này sẽ hỏng đoàn phim của chúng ta, gọi bảo vệ đến, đuổi ta ra ngoài ngay!”
Chu Mỹ Kỳ bộ yếu đuối, giọng ngọt xớt ánh mắt lại tràn đầy đắc ý:
“Anh Tống, dù sao ấy cũng là một diễn viên nhỏ bé mà thôi.
Anh nghiêm khắc quá rồi.”
“Châu Giai Di, có cần chị đây gọi xe tiễn em đi không?”
Tôi đứng dậy, cảm thấy buồn không thôi.
Bọn họ nghĩ tôi nhất định phải bám lấy đoàn phim này chắc?
Phim hay thì đầy, tìm một dự án hợp ý cũng đâu có khó, ai thiếu bộ này mà không sống nổi chắc?
Bạn thấy sao?