Sự Thật Đằng Sau [...] – Chương 5

Từng câu từng chữ của tôi dần dần kéo Phí Hành Xuyên từ trạng thái quay đầu né tránh, đến lúc chậm rãi quay lại đối diện với tôi.

Cứ như đang dùng thức ăn để dụ một con mèo hoang xinh đẹp cảnh giác, từ trong góc tối từng chút một tiến lại gần tôi.

Và rồi—thực hiện bắt giữ.

Hắn ra dấu: “Tất cả.”

Tôi không nhịn mà xoa xoa đầu hắn.

Ban đầu, hắn nhíu mày một chút, rất nhanh sau đó lại thả lỏng, khóe mắt cong lên, lặng lẽ nghiêng đầu dựa vào tôi.

Thật sự rất giống một mèo kiêu kỳ, không thích để ai chạm vào, lại nguyện tiếp cận tôi.

Tôi lặng lẽ quan sát từng đường nét trên gương mặt hắn.

Đôi mắt hắn như bị phủ bởi một tầng tơ , nhẹ nhàng quấn lấy tôi, khiến tôi bỗng cảm thấy ngột ngạt.

Hơi ấm từ lò sưởi vốn đang tôi dễ chịu, giờ lại khiến toàn thân tôi dần nóng lên.

Không kiềm chế nữa, tôi cúi xuống, chạm vào môi hắn.

Người ta rằng, hôn một người biết hôn, sẽ khiến cảm thấy như bị tan chảy thành một vũng nước, đến cả linh hồn cũng run rẩy.

Trước đây, tôi không hiểu.

Bây giờ… cũng vẫn chưa hiểu.

Tôi chưa từng hôn ai.

Phí Hành Xuyên… có vẻ cũng chưa từng.

Hai đôi môi chỉ đơn thuần áp sát nhau hồi lâu, rồi mới rụt rè bắt đầu dò dẫm tiến sâu hơn.

Như thể cả hai đang học hỏi và khám lẫn nhau.

Dần dần, tôi nhanh chóng nắm bắt kỹ thuật, liền xoay người đè hắn xuống sofa, từ bị biến thành chủ .

Bàn tay hắn bấu chặt lấy lưng ghế, từng đường gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng.

Tay còn lại thì đặt trên eo tôi, giữ tôi thật chặt.

Rõ ràng đã không chịu nổi, hơi thở rối loạn, vẫn ngoan ngoãn để tôi muốn gì thì .

Dù cho hắn đã gần như bị dồn đến giới hạn, cũng không thể ra tiếng ngăn cản.

Chỉ có thể dùng những nhịp thở ngày càng gấp gáp để cho tôi biết hắn đang chịu đựng.

Trông thật đáng thương.

Bạn tôi đúng—hôn một người biết hôn thực sự rất tuyệt.

Một lúc lâu sau, Phí Hành Xuyên nằm trên sofa, mãi mới hoàn hồn lại .

10

Vừa tan học, Phí Hành Xuyên nhắn tin bảo tôi đợi, hắn sẽ đến tận giảng đường đón tôi—bên ngoài trời đang đổ tuyết.

Tôi ngồi ngay hàng ghế đầu, vừa đánh xếp hạng vừa chờ hắn.

Đang vào đến giai đoạn quan trọng, bỗng có một bóng đổ xuống trước mặt tôi.

Tưởng rằng Phí Hành Xuyên đến, tôi không ngẩng đầu, chỉ nhanh: “Chờ tôi chút, đánh nốt ván này đã.”

“Tiểu Ngư.”

Vừa nghe thấy giọng này, tôi biết ngay không đúng.

Liếc mắt lên, quả nhiên là Trình Túc—sắc mặt tiều tụy, ánh mắt có chút mệt mỏi.

Tôi vội cúi đầu lại ván game, lòng bỗng dấy lên dự cảm xấu.

Không lẽ lại sắp thua nữa sao?

Trình Túc mím môi, giọng khàn khàn: “Cậu và Phí Hành Xuyên ở bên nhau rồi à?”

Tôi tranh thủ lúc chờ hồi máu, thuận miệng “ừ” một tiếng, rồi ngay lập tức tiếp tục dồn toàn lực vào trận đấu: “Giờ tôi không rảnh chuyện với cậu, tránh xa tôi ra chút.”

Đội hình này chuẩn bài rồi, tuyệt đối không thể thua!

Nhưng Trình Túc chẳng những không chịu đi, mà còn đứng lù lù ngay trước mặt tôi, giọng điệu đầy chất vấn:

“Cậu thực sự ở bên Phí Hành Xuyên sao? Chúng ta mới chia tay bao lâu mà cậu đã ở bên người khác rồi?”

Tôi vừa lách qua đòn tấn công cuối cùng, suýt chết, vừa tiện thể mắng thẳng:

“Cậu có bệnh không ? Chia tay ba tháng rồi, tôi không thể quen người khác à? Chẳng lẽ tôi còn phải thủ tiết cho cậu chắc?”

“Tránh xa tôi ra, tôi đang đánh xếp hạng!”

Trình Túc vẫn không chịu buông tha, giọng mang theo chút chần chừ và khó xử:

“Tôi… tôi biết bây giờ những lời này có hơi muộn rồi. Sau khi chia tay cậu, tôi mới dành thời gian để suy nghĩ thật kỹ. Tôi không thích Tâm Viên. Tôi chưa từng ở bên ấy. Tôi không có loại cảm đó với ấy.”

Ánh mắt ta hơi bối rối.

Sau khi chia tay tôi, quả thực Trình Tâm Viên có ý muốn tiến thêm một bước với ta.

Nhưng không hiểu vì sao, ta lại do dự.

Thậm chí, mỗi khi ở bên ta, trong đầu lại chỉ toàn là hình ảnh của tôi.

Anh ta tự nhốt mình trong phòng, cố gắng suy nghĩ rõ ràng về cảm của chính mình.

Anh ta luôn tin rằng mình thích Trình Tâm Viên.

Còn với tôi—không hề có cảm giác.

…Nhưng thật sự không có sao?

Khi không còn bị ai tác , khi lặng lẽ nhớ lại những gì đã qua ta bỗng nhận ra—có lẽ, ta đã thích tôi từ lâu.

Chỉ là, thứ cảm ấy đã tồn tại quá lâu trong lòng, lâu đến mức ta coi nó là điều hiển nhiên, chưa từng trân trọng.

Anh ta luôn nghĩ đó chỉ là bình thường.

Nhưng nếu thử tự hỏi chính mình—liệu ta có thể để người con khác đến gần mình giống như tôi không?

Khi gặp chuyện, cái tên đầu tiên ta nghĩ đến là ai?

Cảm giác an toàn mà tôi mang lại, liệu có thể tìm thấy từ một ai khác không?

Câu trả lời là không.

Ngày hôm đó, màn tỏ bất đắc dĩ kia, khi ta hét lên câu “tớ thích cậu” dưới sân ký túc, trái tim ta đập mạnh đến mức suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng ta chỉ cho rằng đó là vì đang dối một người thân.

Hai tháng sau đó, khoảng thời gian quen tôi, có lẽ là những tháng ngày nhẹ nhõm và vui vẻ nhất trong suốt hơn mười năm cuộc đời ta.

Thân phận thay đổi, ta không còn chỉ là một trong những người của tôi nữa—mà là người đặc biệt nhất.

Có vài khoảnh khắc, ta đã từng nghĩ, liệu có thể cứ thế mà đi cùng tôi mãi mãi không?

Nhưng rồi, Trình Tâm Viên xuất hiện.

Cô ta khóc lóc đáng thương, rằng mình lại gặp ác mộng về những ngày bị bắt nạt.

11

Trình Túc đứng trước mặt tôi, lải nhải không ngừng, trong đầu tôi lúc này chỉ có mở giao tranh, mở giao tranh.

“Tớ đối với Tâm Viên không phải là thích, mà là áy náy.”

Con rồng này không thể để mất !

Tôi bấm phát tấn công.

“Trước đây, tớ đã vạch trần chuyện mẹ ấy là kẻ thứ ba ngay tại trường, khiến ấy bị bạo lực học đường suốt ba năm. Tớ không biết điều đó cho đến khi thấy ấy trở về nhà với đầy vết thương trên người. Khi ấy, tớ mới nhận ra lời của mình đã ra tổn thương lớn đến mức nào.”

“Tớ thực sự rất áy náy.”

Tôi gào lên trong lòng—hỗ trợ đâu rồi, buff máu đi chứ, cứu mạng!!!

Hay lắm, đồng đội chết sạch rồi. Giờ mới chịu hồi máu.

Thế này thà có Phí Hành Xuyên còn hơn!

Trình Túc khẽ tự giễu, tiếp tục :

“Khoảng thời gian này, tớ như một kẻ vô dụng, chỉ ru rú trong phòng. Vài ngày trước, tớ rất muốn gặp cậu, nên đã trèo qua ban công đến tìm… Nhưng khi ấy, tớ đã thấy…”

Giọng ta trầm xuống, khàn đặc:

“Tớ đã thấy cậu và Phí Hành Xuyên hôn nhau. Hai người thực sự ở bên nhau rồi sao?”

Dù nhân vật của tôi đã bị hạ gục, tôi vẫn căng thẳng theo dõi diễn biến trận đấu, chờ hồi sinh để mở giao tranh.

Chỉ cần thắng pha combat này, ván đấu này chắc chắn thắng!

Trình Túc gọi tôi hai lần, tôi bận triệu tập đồng đội, chỉ tiện miệng ừ một tiếng.

Vừa lúc đó—

Điện thoại trên tay tôi bị giật mất.

Tôi ngẩng lên, thấy Trình Túc đang siết chặt chiếc điện thoại của tôi, sắc mặt tối sầm.

Tôi trơ mắt nhân vật của mình đứng yên tại chỗ, bị kẻ địch xử gọn trong một nốt nhạc.

Tôi nổi nóng ngay lập tức.

Trình Túc đúng là cái sao chổi của xếp hạng mà!

Tôi giật lại điện thoại, trơ mắt đội thua combat, căn cứ bị .

Toàn bộ kênh chat nổ tung—đồng đội bắt đầu mở mic chửi tôi.

“AFK hả?”

“Đứng im gì đấy?”

“Trận quan trọng mà lại vứt game à?”

Tôi thua rồi.

Trận này đáng lẽ phải thắng!!!

Tôi siết chặt điện thoại, hít sâu một hơi, quay sang Trình Túc đang tiếp tục :

“Tớ đã chuyện với cậu cả buổi rồi, cậu cứ mãi chơi game. Chẳng lẽ game quan trọng đến sao?”

“Ít nhất nó còn quan trọng hơn cậu!” Tôi cắt ngang lời ta.

“Được, nếu cậu muốn chuyện, thì chúng ta rõ ràng đi.”

“Cậu bảo cậu không nhận ra cảm của mình với Trình Tâm Viên, đó không phải là thích mà là áy náy. Vì năm xưa cậu lỡ lời khiến ấy bị bạo lực học đường ba năm.”

“Nhưng cậu có từng nghĩ đến, vì muốn bù đắp cho ta, cậu lại tổn thương tôi không?”

“Cách cậu bù đắp cho một người là tổn thương một người vô tội khác, rồi quay lại bù đắp cho người bị cậu tổn thương à?”

“Cậu có từng nghĩ đến việc mình đã đau khổ cho cả hai bên không? Không, cậu không nghĩ đến. Vì cậu ích kỷ. Cậu chỉ quan tâm đến cảm của mình có giải tỏa hay không.”

“Cậu đang trách Trình Tâm Viên à? Cô ấy là kẻ thứ ba sao? Cô ấy là người đã nát gia đình cậu sao? Không, cậu chỉ đơn thuần đem mọi lỗi lầm của mẹ ấy trút lên người ấy.”

“Cậu có biết mẹ cậu đã thoát khỏi bóng ma quá khứ chưa? Cậu có biết mẹ ta đã thực sự bị trừng chưa? Không.”

“Vậy mà cậu lại nghĩ rằng sau ngần ấy năm, cách tốt nhất để bù đắp lỗi lầm của mình là đến tổn thương tôi.”

“Cậu nghĩ rằng, thì Trình Tâm Viên có thể quên đi ba năm bị bạo lực học đường sao?”

“Còn tôi thì sao? Tôi đáng bị cậu tổn thương sao?”

“Ngoại trừ khiến danh sách những người cậu nợ thêm một cái tên, cậu đã bù đắp cho ai chưa?”

Tôi dừng lại một chút, thẳng vào mắt ta, giọng lạnh đi mấy phần:

“Suốt mười mấy năm qua cậu đã một điều gì tốt chưa?”

“Cậu cậu thương mẹ mình. Nhưng cậu có từng thật sự quan tâm đến bà ấy chưa?”

“Cậu có biết dạo này bà ấy uống thuốc gì, điều trị ra sao, hiện giờ đang du lịch ở đâu không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...