Hình như trước đây hắn không hay nhắn tin nhiều như …
Hắn định theo đuổi tôi sao?
Một tin nhắn khác hiện lên.
Phí Hành Xuyên: “Tớ thích cậu như , có cậu khó chịu không?”
Tôi chẳng cần suy nghĩ mà trả lời ngay:
Tôi: “Không hề.”
Tôi là một người tầm thường và nông cạn, một chàng đẹp trai thích thì mãi mãi không thể nào tôi khó chịu .
Nếu không thì trước kia tôi cũng chẳng đồng ý khi Trình Túc biến thành .
Dù ta tệ bạc, không thể phủ nhận là mặt mũi và dáng người đều thuộc hàng xuất sắc.
Nếu thiếu một trong hai yếu tố đó, ngay từ khoảnh khắc ta có dấu hiệu “biến chất”, tôi đã tống cổ đi từ lâu rồi.
Phí Hành Xuyên: “Tốt.”
Tốt cái gì mà tốt?
Bước tiếp theo chẳng phải là tỏ sao?
Chẳng phải nên kiểu “Vậy thì, tớ thích cậu.” hay gì đó à?
Cả tiết học, tôi cứ băn khoăn mãi—tại sao Phí Hành Xuyên lại trả lời một câu hoàn toàn chẳng ăn nhập gì như thế, mà không phải là một lời tỏ rõ ràng?
Rõ ràng hắn đã bày tỏ rõ rành rành rồi còn gì.
Mãi đến khi tỉnh táo lại, tôi mới giật mình nhận ra—tôi có phải đang bị hắn “câu” rồi không?
5
Tan học, tôi cùng cùng phòng về ký túc xá.
Vừa đến cầu thang liền chạm mặt Trình Tâm Viên.
Vốn dĩ tôi không định để ý đến ta, không ngờ ta lại lên tiếng gọi tôi.
“Chị Tiểu Vũ, em thay mặt Túc xin lỗi chị. Em không ngờ ấy lại quá đáng như .”
Mấy cùng phòng của tôi chỉ biết là tôi đã chia tay Trình Túc, hoàn toàn không rõ chuyện bên trong.
Trình Tâm Viên tiếp tục huyên thuyên:
“Thực ra, em vẫn luôn muốn cho chị biết, không tìm cơ hội.
Anh ấy tỏ với chị, vốn dĩ chỉ là một sự hiểu lầm thôi.
Tối hôm đó, Túc định tỏ với em, em không có ở ký túc, ấy thấy huống khó xử nên đành chọn chị.”
Tôi đột nhiên nhớ lại một năm trước—màn tỏ bất ngờ của Trình Túc.
Hồi đó, tôi còn đang trong ký túc xá chơi game, điện thoại bỗng đổ chuông—là Trình Túc gọi đến.
Anh ta bảo tôi ra ban công xuống, rằng có bất ngờ cho tôi.
Tôi vừa điều khiển nhân vật, vừa trả lời:
“Tôi đang đánh xếp hạng, có chuyện gì chờ chút rồi .”
Anh ta nghiến răng:
“Xếp hạng quan trọng hơn tôi à? Mau dậy mặc quần áo rồi ra ban công đi.”
Tôi có chút mất kiên nhẫn:
“Chuyện gì không thể qua điện thoại à? Tôi đang bị ép trận đây này.”
Ban đầu, Trình Túc còn tỏ thái độ cứng rắn, khi cảm nhận sự bực bội trong giọng tôi, ta lại mềm giọng xuống, năn nỉ với vẻ đáng thương:
“Ra xem đi mà, tôi sắp lạnh chết rồi.”
Ngay lúc đó, trận đấu của tôi cũng thua.
Bọc chăn đứng lên, tôi lười biếng khoác áo rồi bước ra ban công, cúi xuống .
Ngay lập tức, đập vào mắt tôi là một trái tim kết từ những bông hồng đỏ thắm, ở giữa là Trình Túc đang đứng.
Tôi quanh, lúc này mới nhận ra hai tòa ký túc xá xung quanh đều có người đang đổ ra ban công hóng chuyện.
Dưới sân, Trình Túc một tay cầm điện thoại, một tay nâng bó hoa, hướng lên lầu hét lớn:
“Tôi thích cậu!”
Anh ta không gọi đích danh ai.
Hét liên tục vài lần, sau đó lại cúi xuống khẽ vào điện thoại:
“Cậu nghe thấy rồi chứ, Tiểu Ngư? Tôi thích cậu.”
Những người hóng chuyện xung quanh không biết ta đang tỏ với ai, chỉ có tôi—người cầm điện thoại trong tay—biết rằng từng câu “thích cậu” đó đều dành cho tôi.
Sau này, ta giải thích rằng mình không muốn tạo áp lực cho tôi, lại muốn dành cho tôi một chút lãng mạn.
Làm thì những lời trêu chọc sẽ không hướng đến tôi, đồng thời, mọi người cũng sẽ biết rằng ta có một người mình rất thích.
Trước khi biết Trình Túc thích Trình Tâm Viên chứ không phải tôi, tôi chưa từng nghi ngờ về chuyện này.
Tôi chưa từng nghĩ rằng đây là một sự nhầm lẫn, rằng tôi chỉ là một gia vị vô bị thêm vào câu chuyện cảm của họ.
Nhưng bây giờ, Trình Tâm Viên lại đứng trước mặt tôi, rõ ràng với tôi rằng—màn tỏ công phu hôm đó vốn là dành cho ta, chỉ vì ta không có ở ký túc xá, thế nên nhân vật chính thay thế bằng tôi.
Trình Túc không phải vì muốn bảo vệ tôi mà giấu tên trong lời tỏ .
Chẳng qua ngay từ đầu, cái tên ta muốn gọi không phải là tôi.
Những tiếng “tôi thích cậu” ấy, từ đầu đến cuối, trong lòng ta đều chỉ gọi tên một người khác.
Nếu rằng hôm qua tôi chỉ cảm thấy 80% ghê tởm, thì hôm nay, nhờ có lời của Trình Tâm Viên, mức độ ghê tởm đã đạt đến 100%.
Tôi sững sờ trong chốc lát, sau đó hỏi lại:
“Vậy hai người đã ở bên nhau chưa?”
Mấy cùng phòng của tôi tròn mắt, lập tức bắt đầu dựng nên một loạt kịch bản “cắm sừng”, “kẻ thứ ba” trong đầu.
Trình Tâm Viên ngớ người, như thể không ngờ tôi lại hỏi câu này.
Theo phản xạ, ta lắc đầu, sau đó vội bổ sung:
“Em và Túc không có kiểu quan hệ đó đâu, chị đừng hiểu lầm.”
Cầu thang người qua kẻ lại, ai cũng tỏ vẻ như đang đi tiếp, thực chất lại liên tục ngoái đầu về phía chúng tôi.
Tôi :
“Không có quan hệ gì, sao em phải thay ta xin lỗi tôi? Anh ta không có miệng à? Hay em cũng biết rõ, trong chuyện này, hai người đã cùng nhau điều có lỗi với tôi?”
Tôi không chờ ta trả lời, chỉ để lại một câu mang đầy hàm ý rồi xoay người rời đi, chẳng thèm phí lời với ta thêm một giây nào nữa.
Vừa về đến phòng, tôi quay lại liền thấy đám cùng phòng đang tôi bằng ánh mắt đầy thương xót.
“Bé Bé, cậu chịu khổ rồi.”
Tôi còn chưa kịp gì, họ đã tự chắp nối những mẩu thông tin rời rạc lại với nhau, dựng nên một bộ phim drama đầy đủ tiết trong đầu.
Mặc dù có vài chỗ suy diễn hơi sai, suy cho cùng… kết quả cũng không khác là mấy.
6
Buổi tối, tôi lại vào trận đấu xếp hạng, một số lạ cứ liên tục gọi đến.
Tôi từ chối một lần, đối phương vẫn kiên trì gọi tiếp.
Lỡ tay bấm nhầm vào nút nghe, chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã dội xuống một tràng mắng mỏ.
“Ninh Chi Vũ! Chuyện giữa chúng ta, lôi kéo Tâm Viên vào gì? Tôi đã xin lỗi rồi, còn bị ném bánh vào mặt, còn muốn thế nào nữa?”
“Cô có biết hôm nay những lời đã khiến trong trường lan truyền hiểu lầm lớn thế nào không? Cô có biết việc này có thể khiến Tâm Viên bị gán mác kẻ thứ ba không? Cô không hiểu dư luận có thể đẩy một người đến bước đường cùng à?”
“Cô lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân, bao giờ mới chịu suy nghĩ cho người khác, đừng có ích kỷ như thế?!”
Giọng ta lớn đến mức tôi giật mình, tay run lên, bấm nhầm kỹ năng—lao thẳng vào mặt địch.
Toàn thân tôi nóng bừng.
Đến tận giây phút này, tôi mới nhận ra tôi và Trình Túc đúng là không hợp chút nào.
Ngày tỏ , ta đã khiến tôi thua một trận xếp hạng.
Sau đó, quay lại chơi tiếp thì vẫn thua liên tục.
Giờ cũng thế.
Một người đàn ông mang lại vận xui trong xếp hạng, tôi rốt cuộc đã nghĩ gì mà lại đồng ý đương với ta?
Anh ta có hiểu việc tôi leo một bậc hạng đấu khó khăn thế nào không?
Có biết việc tìm một đội hình đồng đội bình thường nó khó khăn ra sao không?
Tôi hít sâu một hơi, lạnh giọng :
“Tôi lôi ta vào? Sao không thẳng là chính ta tự chạy đến tìm tôi, rồi giữa chốn đông người bàn luận xem ai có lỗi với ai? Sao không thẳng rằng hai người bí mật đương lại lôi tôi ra bình phong?”
“Anh xin lỗi là tôi bắt buộc phải chấp nhận à? Tôi ném một cái bánh, tưởng như là có thể xóa sạch hơn hai tháng tôi bỏ ra cho mối quan hệ này sao?”
“Muốn hai chúng ta sòng phẳng? Được thôi. Hãy đứng trước toàn bộ mọi người để tôi ném bánh vào mặt . Lúc xếp bao nhiêu bông hồng dưới lầu thì tôi sẽ úp lên người bấy nhiêu cái bánh. Nếu không, cả đời này đừng mong ngẩng đầu trước mặt tôi!”
“Chuyện này ai có lỗi với ai, trong lòng các người rõ hơn tôi.”
Tôi dừng một chút, giọng lạnh đi vài phần.
“Còn nữa, Trình Túc. Anh có lỗi với chỉ mình tôi thôi sao? Khi dan díu với con của kẻ thứ ba, đã nghĩ đến việc mẹ ruột mình từng bị mẹ ta tổn thương đến mức nào chưa?”
Tôi không cho ta cơ hội đáp lại, dứt khoát buông một câu cuối:
“Nếu trong hai người, còn có ai dám phiền tôi thêm một lần nữa, ngày mai tôi sẽ đăng toàn bộ chuyện này lên khắp các bảng confession.”
“Bây giờ tôi chưa , không phải vì . Chỉ là tôi không muốn để chuyện này lọt đến tai dì Thẩm, khiến bà ấy tổn thương thêm một lần nào nữa.”
“Cút đi.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy, kéo số của ta vào danh sách chặn.
Mãi đến lúc đó, tôi mới chợt nhận ra—người bị tổn thương nhất trong chuyện này, có lẽ không phải tôi.
Mà là dì Thẩm.
Người phụ nữ ấy, vì một cuộc hôn nhân thất bại mà trầm cảm, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Bà và mẹ tôi là thân, từ nhỏ đã rất thương tôi, thậm chí xem tôi như con ruột mà đối xử.
Năm Trình Túc mười tuổi, chồng bà ngoại .
Người đàn bà kia ôm bụng bầu chạy đến tận cửa nhà họ Trình để chuyện.
Lúc đó, dì Thẩm cũng đang mang thai.
Bị cú sốc ấy kích , bà lập tức mất con, phải nhập viện cấp cứu.
Năm đó, cũng là năm khó khăn nhất của Trình Túc.
Gia đình hạnh phúc hóa ra chỉ là một vở kịch, bố mẹ ly hôn trong ầm ĩ, còn ta thì như mất đi mọi phương hướng, cả ngày đắm chìm trong tuyệt vọng.
Bạn thấy sao?