Vào ngày sinh nhật của Trình Túc, tôi cờ bắt gặp ta thân mật ôm lấy em kế.
Anh ta dịu dàng an ủi ấy:
“Anh qua lại với ta chỉ để chọc tức Phí Hành Xuyên thôi. Ai bảo em thích Phí Hành Xuyên, mà Phí Hành Xuyên lại thầm ta bao nhiêu năm nay chứ.”
Phí Hành Xuyên là kẻ thù không đội trời chung của Trình Túc.
Trước đây, tôi luôn không hiểu vì sao ta lại căm ghét Phí Hành Xuyên đến .
Hóa ra là vì em kế thích hắn.
Vậy nên, tôi thẳng tay mở cửa, úp thẳng chiếc bánh sinh nhật tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị lên đầu Trình Túc.
“Hai đứa ngu các người cứ thế mà sống với nhau cả đời đi.”
Rồi tôi quay sang, chửi luôn Phí Hành Xuyên vừa chạy đến:
“Cậu cũng ngu không kém! Thầm trộm nhớ bao nhiêu năm mà không biết mở miệng à?”
Phí Hành Xuyên ấm ức giơ tay ra hiệu với tôi.
À phải, suýt quên mất—hắn đúng là một người câm thật.
1
Tôi và Trình Túc là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.
Chúng tôi là rất thân.
Một năm trước, ta đột nhiên tỏ với tôi, rằng muốn theo đuổi tôi.
Ban đầu, tôi không có cảm giác gì với ta, sau mười tháng ta kiên trì theo đuổi đầy chân thành, tôi cũng bắt đầu rung và đồng ý hẹn hò.
Bạn bè chung đều rằng của chúng tôi đã biến chất.
Mãi đến lúc này, khi đứng ngoài phòng bao nghe những lời kia, tôi mới biết tất cả chỉ là một trò lừa đảo.
“Tôi qua lại với ta chỉ để chọc tức Phí Hành Xuyên thôi. Ai bảo em thích Phí Hành Xuyên, mà Phí Hành Xuyên lại thầm ta bao nhiêu năm nay chứ.”
Phí Hành Xuyên là hàng xóm của tôi, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã.
Hắn là kẻ thù không đội trời chung của Trình Túc.
Trước đây, tôi luôn không hiểu vì sao Trình Túc lại căm ghét hắn đến .
Hóa ra là vì em kế của ta thích hắn.
Trong phòng bao, Trình Túc đầy xót xa nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của em kế, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ cho ta.
Trình Tâm Viên ngước gương mặt trắng nõn lên, uất ức ta:
“Anh thì chị Chi Vũ phải sao? Anh định chia tay với chị ấy à?”
Trình Túc nhíu mày, chưa biết phải trả lời thế nào.
Còn tôi, tay xách chiếc bánh sinh nhật, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Cả phòng bao lập tức náo loạn.
Chúng tôi vốn cùng chung một nhóm , lớn lên bên nhau, cứ ngỡ ít nhất cũng xem nhau là bè.
Không ngờ trong chuyện này, bọn họ đều giữ thái độ bàng quan, tôi bị lừa dối mà không ai lên tiếng.
Trình Túc trợn mắt kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt trong giây lát, rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Anh ta kéo khóe môi , giọng điệu đầy vô lại:
“Tiểu Ngư, em nghe hết rồi à? Thật ngại quá, đã lợi dụng em. Nhưng mà em hiền lành như , chắc sẽ không giận đâu nhỉ?”
Nói xong, ánh mắt ta đảo xuống, dừng lại trên chiếc bánh tôi đang cầm trên tay.
Chính khoảnh khắc sững sờ đó, tôi đã nắm cơ hội.
Không chút do dự, tôi nhấc tay, úp thẳng chiếc bánh lên đầu ta.
Cả phòng bao đồng loạt ồ lên.
“Hai đứa ngu các người cứ thế mà sống với nhau cả đời đi.”
Tôi hiền thật, không phải là không có giới hạn.
Không ai bị giỡn bằng cả tấm chân mà vẫn có thể nhẫn nhịn .
Làm xong tất cả, tôi vừa quay người liền chạm mặt Phí Hành Xuyên, người vừa chạy vào phòng bao.
Hắn thở hổn hển tôi, gương mặt trắng trẻo hơi ửng đỏ, trông có vẻ đã rất vội vã chạy đến.
Vừa thấy tôi, hắn mấp máy môi, định gì đó.
Nhưng tôi đã bực bội trừng mắt, gắt lên:
“Cậu cũng ngu không kém! Thầm trộm nhớ bao nhiêu năm mà không biết mở miệng à? Không có miệng hay gì?!”
Thực ra, tôi cũng chẳng biết lời Trình Túc về chuyện thầm có phải thật hay không.
Chỉ đơn giản là bây giờ, bất cứ ai chắn trước mặt tôi, tôi cũng muốn chửi một trận cho hả giận.
Phí Hành Xuyên hơi ấm ức tôi, hồi lâu sau mới dùng thủ ngữ để lời xin lỗi.
Tôi bỗng chốc á khẩu.
Suýt nữa quên mất—hắn đúng thật là một người câm.
2
Trên đường về nhà, Phí Hành Xuyên vẫn luôn lặng lẽ đi sau tôi.
Tôi không bắt xe, chỉ muốn dọc đường đi bộ một chút để bình tĩnh lại.
Tính ra, tôi và Trình Túc ở bên nhau khoảng hai tháng.
Mặc dù hơn mười năm trước đó, tôi chưa từng có suy nghĩ gì với ta, sau khi bắt đầu hẹn hò, chúng tôi cũng có những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau, thậm chí còn có vài ký ức đẹp.
Vậy nên, khi đột ngột phát hiện ra rằng đằng sau sự ngọt ngào đó lại là một lời dối trá bẩn thỉu, dù có lạc quan đến đâu, tôi cũng không thể không thấy khó chịu.
Không muốn nữa thì thẳng, chia tay là xong.
Làm cái trò này, đúng là khiến người ta ghê tởm.
Chuyện này chấm dứt cũng đồng nghĩa với việc mười mấy năm nghĩa xem như cắt đứt hoàn toàn.
Tôi thở dài, làn hơi trắng mỏng manh tan dần trong ánh đèn đường.
Lấy điện thoại ra xem giờ, tôi thấy có không ít tin nhắn từ đám chung.
Đều là những lời xin lỗi.
Nào là “không biết phải mở lời thế nào”, nào là “sợ cậu giận”…
Tất cả chỉ là cái cớ.
Nếu thực sự coi tôi là , họ nên hiểu tính cách tôi thế nào, lẽ ra họ phải cho tôi biết.
Từng gương mặt có mặt trong phòng bao lúc đó, tôi đều nhớ rõ.
Ngồi xuống chiếc ghế dài ven đường, tôi lần lượt xóa hết bọn họ khỏi danh bạ, kéo vào danh sách chặn.
Đêm cuối thu se lạnh, tôi khẽ hít mũi, chưa kịp gì thì một chiếc áo khoác rộng đã nhẹ nhàng choàng lên vai.
Một bóng người cao lớn phủ xuống, bao bọc tôi trong bóng râm của mình.
Phí Hành Xuyên đứng ngược sáng, cúi đầu tôi, chậm rãi dùng thủ ngữ :
“Trời lạnh rồi, về nhà đi.”
Tôi bỗng nhớ đến lời Trình Túc lúc trước—rằng Phí Hành Xuyên đã thầm thích tôi suốt bao năm.
Không nhịn , tôi lại ngước hắn thêm vài lần.
Lúc đầu, hắn vẫn điềm tĩnh đối diện với ánh mắt tôi.
Nhưng về sau, hắn dần dần lảng tránh, ánh mắt dao , đầu hơi nghiêng đi.
Có vẻ như… thật sự có chút dấu hiệu như .
3
Tôi và Trình Túc là hàng xóm từ khi còn chưa biết gì về thế giới.
Mẹ chúng tôi là thân, thế nên ngay từ nhỏ, mối quan hệ giữa tôi và ta cũng thân thiết hơn so với những đứa trẻ khác trong khu.
Năm tôi sáu tuổi, nhà bên cạnh chuyển đến một người mới—Phí Hành Xuyên.
Nghe hồi nhỏ hắn gặp chuyện chẳng lành, thế nên không thể chuyện nữa.
Tôi từ bé đã hướng ngoại, ai cũng có thể chơi cùng, thậm chí ngồi tám chuyện với một con chó suốt cả buổi chiều.
Ba của Phí Hành Xuyên thấy , bèn nhờ tôi chủ bắt chuyện với hắn nhiều hơn.
Nhà tôi ai cũng là “fan nhan sắc”, vừa thấy Phí Hành Xuyên, tôi đã gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Hắn trông hệt như một hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích—làn da trắng nhợt vì hiếm khi ra ngoài, thần sắc u buồn, đôi mắt đen sâu thẳm.
Hắn dậy thì muộn hơn người khác, trước năm mười lăm, mười sáu tuổi, vóc dáng vẫn thấp hơn tôi.
Thêm vào việc không thể chuyện, tôi lúc nào cũng có một cảm giác muốn bảo vệ hắn.
Hắn không thích tiếp với người khác, chỉ thích một mình, thậm chí còn có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ—không cho ai bước vào không gian riêng của mình, ngay cả ba hắn cũng không ngoại lệ.
Còn tôi?
Tôi là kẻ cướp chính hiệu.
Tôi ngang nhiên xông vào thế giới của hắn, chạy loạn khắp nơi.
Có lúc tôi quá nhiều, hắn liền dùng tay ra hiệu bảo tôi im lặng.
Tôi giả vờ không thấy, tiếp tục huyên thuyên.
Hắn liền tức giận hét lên để phản đối.
Tôi thản nhiên đưa tay bịt miệng hắn lại.
Cuối cùng, hắn bị tôi thuần phục hoàn toàn.
Cứ như con chó nhỏ hôm nọ—không chịu nghe lời, tôi bèn giữ chặt nó lại, bắt nó ngồi im nghe tôi cả một buổi chiều.
Sau đó, nó cũng trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn.
Về đến nhà, tôi lập tức lao vào trả lời tin nhắn của đám .
Khi tôi kể cho họ nghe về chuyện Trình Túc đã , ai nấy đều phẫn nộ.
Cả nhóm bắt đầu thi nhau bóc mẽ, chỉ trích ta không sót một điểm nào, càng càng tức.
Tôi chỉ còn cách mở cuộc gọi thoại để trấn an, sợ họ thật sự kéo nhau đi đánh người giữa đêm khuya.
Đến khi dỗ xong xuôi, đã là hai, ba giờ sáng.
Tắt cuộc gọi, tôi mới thấy tin nhắn của Phí Hành Xuyên gửi từ khoảng mười giờ tối.
Phí Hành Xuyên: “Về đến nhà chưa?”
Bây giờ mới thấy, tôi có hơi chột dạ, vội vàng nhắn lại:
Tôi: “Về rồi, xin lỗi nhé, giờ mới thấy tin nhắn.”
Rất nhanh, hắn trả lời.
Phí Hành Xuyên: “Ừ, cậu nhiều, không sao.”
Tôi hơi sốc vì hắn nhắn tin ngay lập tức, vì hắn vốn không giống kiểu người thức khuya.
Nhưng điều tôi bất ngờ hơn—không hiểu sao, trong dòng chữ ngắn gọn, nghiêm túc kia… tôi lại cảm nhận chút mùi vị ghen tuông?
Trước đây, tôi chắc chắn sẽ không nghĩ theo hướng đó.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Bởi vì hiện tại hắn là người thầm thích tôi.
Một âm báo tin nhắn vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Phí Hành Xuyên: “Đúng, đang ghen.”
!!!
4
Đúng là chẳng có gì mà một giấc ngủ không thể giải quyết .
Nếu có, thì ngủ hai giấc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy đi học, nỗi đau thất hôm qua cũng theo đó mà tiêu tan gần hết.
Trong giờ học, tôi lại nhận tin nhắn của Phí Hành Xuyên.
Phí Hành Xuyên: “Chào buổi sáng, đến trường chưa?”
Tôi nhắn lại một tin rồi tiện tay lướt lại lịch sử trò chuyện giữa hai đứa.
Bạn thấy sao?