Chị tôi căm ghét nhất kiểu phụ nữ dựa dẫm vào đàn ông.
Dù mẹ giành hợp đồng lớn để chữa khỏi bệnh cho chị, khi khỏe lại, chị chỉ lạnh lùng khinh miệt:
“Dù mẹ có uống rượu đến xuất huyết dạ dày để lấy hợp đồng, thì cũng là đàn ông ban cho mẹ cơ hội.”
“Nữ chính mạnh mẽ phải đạp đàn ông xuống để tự đứng lên, chứ không phải ngửa tay xin đàn ông bố thí!”
Sau này, mẹ bị vu oan vào tù, thái tử gia quyền lực nhất thủ đô vươn tay về phía chị:
“Làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ giúp mẹ thắng kiện.”
Chị tôi hất văng tay ta:
“Dù mẹ tôi có chếc trong tù, tôi cũng không dây leo bám vào đàn ông!”
Tôi tìm luật sư giỏi nhất, đổi lại hứa hôn với người ta.
Chị lại xé nát bằng chứng quan trọng ngay tại tòa:
“Mẹ gặp nạn, con cái không nghĩ cách tự mình cứu, lại lấy nỗi bất hạnh của mẹ cái cớ để bám đàn ông leo cao. Tao không có đứa em như mày!”
Cuôi cùng, mẹ tôi chếc oan trong tù.
Tôi trở thành đứa con bất hiếu bị người người phỉ nhổ, lưu lạc đầu đường.
Còn chị lại lọt vào mắt xanh của ảnh đế nhờ dáng vẻ mạnh mẽ ở phiên tòa, mỗi ngày đều ta cưng chiều hết mực.
Khi tôi chất vấn, chị chỉ lạnh lùng nhạo:
“Chúng tôi là đích thực, sao gọi là dựa dẫm?”
“Ngược lại là mày đấy, loại phụ nữ mê trai ngu ngốc, mất hết thể diện gia đình!”
Tôi chếc trong oán hận.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi thấy chị đang hất tay thái tử gia, giận dữ mắng ta.
Tôi lập tức đẩy chị ra, ôm chặt lấy chân thái tử gia:
“Chị ấy không muốn, tôi đồng ý!”
1
Chị tôi ngã ngồi trong màn mưa, sững sờ tôi.
Chị vốn không thật lòng từ chối Thẩm Thu Hà.
Chỉ là chị không ngờ, sau khi tát ta một cái, ta lại thực sự rời đi.
Thẩm Thu Hà đúng là thích kiểu phụ nữ khó chinh phục, cũng không đến mức chiều chuộng vô điều kiện.
Thái tử gia Thẩm Thu Hà thoáng ngạc nhiên:
“Cô đồng ý?”
Tôi lập tức kéo tay ta áp lên má mình, bày ra dáng vẻ đáng thương nhất:
“Chỉ cần Thẩm tổng giúp mẹ tôi thắng kiện, muốn tôi gì cũng .”
Tôi không xinh đẹp tuyệt trần như chị.
Nhưng nhan sắc cũng thuộc dạng thanh tú dịu dàng, rất hợp để giả vờ yếu đuối.
Thẩm Thu Hà nhíu mày: “Cô…”
“Đồ tiện nhân!”
Một cái tát giáng mạnh lên mặt tôi, chị tôi đè tôi xuống đất:
“Vì trèo cao mà có thể hạ tiện đến mức này sao?!”
“Mẹ gặp nạn, sao mày không tự mình cứu mà phải bám vào đàn ông?”
“Rốt cuộc là muốn cứu mẹ hay muốn vợ bé người ta?”
Thấy chị sắp giáng thêm một cái tát nữa, tôi không còn nhẫn nhịn như trước đây.
Tôi túm lấy tay chị, mạnh mẽ vung tay đánh trả.
Không cho chị kịp phản ứng, tôi lật người đè lên, túm cổ áo chị quát lớn:
“Vậy chị tôi phải thế nào!”
“Đừng quên mẹ bị là do ai!”
“Nếu không phải chị đứng trước mặt đối tác của mẹ, mẹ muốn bám vào quyền thế, muốn vợ bé của ông ta, thì bà vợ ông ta có nhằm vào mẹ không?”
“Tội chị ra, chị không giải quyết nổi, còn dám ngăn cản tôi cứu mẹ sao?”
Chị ôm mặt, khó tin tôi:
“Mày dám đánh tao… mày vì muốn vợ bé mà ra tay với tao sao?”
“Chát!”
Tôi lại vung tay, tát thẳng lên mặt chị, chặn đứng lời chị định .
Tôi túm chặt cổ áo chị, kéo sát lại gần.
“Cái tát này, tôi thay mẹ đánh chị.”
“Chỉ cần cứu mẹ, muốn gọi tôi là mê trai, là tiện nhân hay là gì cũng ! Tôi chấp nhận hết!”
“Nếu chị không có cách nào khác, thì đừng cản tôi cứu người!”
Mưa lớn đập xuống mặt đất, vang lên những tiếng nổ như sấm rền.
Cơ thể tôi bỗng khựng lại—
Vì nhất thời kích , tôi đã để mất kiểm soát trước mặt Thẩm Thu Hà.
Nếu ấy thất vọng về tôi thì sao?
Tôi ngẩng đầu, nhận ra mưa đã không còn rơi lên người mình nữa.
Thẩm Thu Hà đang che ô cho tôi, còn tôi quỳ dưới đất, ngước lên .
“Đi theo tôi.”
Giọng trầm thấp, đầy uy quyền, không cho phép từ chối.
2
Xuống xe, tôi quấn khăn khô quanh người, tòa biệt thự trước mắt.
Quản gia và người hầu đã đứng chờ sẵn, che mái che mưa trước cửa.
Thẩm Thu Hà vẫn cầm ô che cho tôi.
Cơ thể tôi vẫn còn ướt sũng, vừa nhấc chân đã mất thăng bằng, suýt ngã xuống.
“Cẩn thận.”
Giọng của Thẩm Thu Hà cũng vững vàng như chính con người .
Anh cúi đầu, lướt qua bàn chân trần của tôi, rồi thuận tay bế tôi lên.
Nước mưa từ người tôi thấm ướt bộ âu phục cao cấp của .
Thấy không có vẻ khó chịu, tôi liền đưa tay ôm lấy cổ .
Cơ thể hơi cứng lại một chút, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
“Tổng giám đốc Thẩm, thật sự có thể cứu mẹ tôi sao?”
“Có thể.”
Anh đặt tôi xuống sofa, tôi từ trên cao:
“Vậy em theo tôi, là thật lòng hay là bị ép buộc?”
Câu hỏi này rất khó trả lời.
Bởi vì rõ ràng, tôi chỉ đang đối phó với huống cấp bách.
Nhưng nếu trả lời như , lỡ không hài lòng mà không giúp tôi nữa thì sao?
Tôi ngước đôi mắt đỏ hoe , nhẹ giọng :
“Em không dám trả lời.”
“Tại sao?”
“Em sợ không tin rằng em thật lòng .”
Anh bật khẽ:
“Đi tắm đi.”
Sau đó, quay người rời khỏi phòng.
Tôi nghĩ rằng cũng đi chuẩn bị gì đó.
Nhưng tôi đã tắm xong, ngồi đợi rất lâu mà vẫn không thấy quay lại.
Nhớ đến mẹ vẫn đang trong tù, tôi vội vàng chạy ra ngoài, thậm chí còn chưa kịp mang giày.
Dưới sự chỉ dẫn của quản gia, tôi đẩy cửa thư phòng ra.
3
“Sao em lại đến đây?”
Anh đang mở một tập tài liệu trong tay.
Tôi bước tới, ấn tập tài liệu xuống, ngồi lên đùi , tháo kính của rồi cúi đầu hôn lên môi .
Thẩm Thu Hà hơi sững lại, hô hấp chợt dừng trong giây lát, sau đó đẩy tôi ra một chút:
“Gấp à?”
Tôi vòng tay ôm lấy cổ , thì thầm:
“Chẳng phải đưa em về là vì chuyện này sao?”
Anh cúi đầu xuống đôi chân trần của tôi, rồi bế bổng tôi lên.
Hai chân tôi rời khỏi mặt đất.
“Tôi không có thói quen lợi dụng lúc người khác khó khăn.”
Tôi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên cổ .
“Tôi tự nguyện, tổng giám đốc Thẩm.”
Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống da , tôi nghe thấy nhịp tim ngày càng nhanh hơn.
Tôi không quan tâm chị gì về chuyện “ ngoan” hay “ đương mù quáng”.
Nếu không tiến thêm một bước, tôi cũng chẳng thể cầu tìm luật sư giúp mẹ.
Mối quan hệ có qua có lại thì mới dễ dàng đạt điều mình muốn.
Cuối cùng, giữ lấy bàn tay đang rối của tôi.
“Đừng có chạm lung tung…”
“Tổng giám đốc Thẩm…”
Tôi ghé sát bên tai , thì thầm:
“Tôi sẵn sàng bất cứ điều gì vì .”
Anh siết chặt lấy tay tôi.
Giây tiếp theo, bế tôi lên, im lặng bước thẳng về phía phòng ngủ.
3
Sáng hôm sau, đội luật sư chuyên nghiệp của nhà họ Cố liên hệ với tôi.
Bỏ qua cơn đau nhức trên người, tôi vội vàng chuẩn bị để đến gặp họ.
Nhưng chưa đi bao xa, tôi đã bị ai đó bất ngờ kéo vào một con hẻm nhỏ.
Còn chưa kịp rõ người trước mặt, cổ áo tôi đã bị giật mạnh.
“Tống Hiểu Nguyệt, mày là đồ hèn hạ! Đêm qua mày đã gì với tổng giám đốc Thẩm?!”
Chị tôi kéo cổ áo tôi xuống, để lộ vết hôn trên da.
“Sao? Mày thích hầu hạ đàn ông đến à? Không có đàn ông là không sống nổi sao?”
“Làm sao tao lại có một đứa em thấp hèn như mày chứ!”
Tôi không buồn che giấu những dấu vết đó, chỉ lạnh lùng chị, bật mỉa mai.
“Tôi thật sự không hiểu nổi.”
“Chị suốt ngày rao giảng phụ nữ phải tự lập, không dựa dẫm đàn ông.”
“Nhưng mỗi khi mắng tôi, chị lại đầy định kiến nam quyền, cứ như thể phụ nữ có giá trị duy nhất là dựa vào đàn ông .”
“À, tôi hiểu rồi.”
“Hóa ra chị cũng chỉ là một ‘ ngoan ngược’—cố xây dựng hình tượng không dựa dẫm để thu hút đàn ông mà thôi.”
“Chát!”
Chị tôi giáng một cái tát thẳng vào mặt tôi.
Ngực chị phập phồng dữ dội:
“Là mày bò lên giường tổng giám đốc Thẩm, không phải tao!”
“Vậy nên chị ghen tị à?”
“Tống Hiểu Nguyệt! Mày—!”
Thấy chị lại giơ tay lên, tôi lập tức chặn lại, mạnh mẽ vung tay đánh trả.
Cái tát này, tôi dùng toàn bộ sức lực.
Mang theo tất cả phẫn hận từ kiếp trước.
Tống Hiểu Lan tựa lưng vào tường, ôm mặt, mất một lúc lâu mới phản ứng lại.
Cuối cùng, chị nghiến răng, nhếch môi đầy mỉa mai.
“Mày không nghĩ rằng mày thật sự chiếm ta đấy chứ?”
“Anh ta là kiểu người không chiếm thì không cam lòng.”
“Việc đưa mày về chỉ là để kích thích tao thôi.”
“Mày tin không? Chỉ cần tao quay đầu lại, ta sẽ đá mày ngay lập tức.”
Tôi khựng lại.
Bạn thấy sao?