9
Đêm ấy, tôi gối đầu lên tay Triệu Kính Thần và ngủ ngon lành.
Điện thoại liên tục reo, đó là thân của Cố Tầm gọi.
"Hoan Hoan, Tầm say rồi, em đến quán bar đón ấy nhé."
Triệu Kính Thần cũng tỉnh dậy, lạnh lùng : "Cố thiếu không phải là ngàn ly không say sao? Đám của ấy c//hế//t hết rồi à, sao lại phải gọi một đến đón vào nửa đêm thế này?"
Cơn ghen bùng nổ.
Tôi lập tức từ chối.
"Anh Tầm... Hoan Hoan không đến đâu."
Rồi Cố Tầm cầm lấy điện thoại, giọng ngà ngà say, : "Hoan Hoan, đau dạ dày. Có lẽ em đúng, uống nhiều đến chảy máu dạ dày rồi."
Anh ta đang giả vờ đáng thương.
Trước đây, mỗi khi ta giả vờ tội nghiệp, tôi đều mềm lòng và theo mọi cầu.
"Cố Tầm, bên cạnh có nhiều người như , để họ đưa đến bệnh viện."
"Họ không phải là em, cần em."
Tôi thở dài và : "Nhưng trai em cũng rất cần em."
Cố Tầm lập tức dập máy.
Triệu Kính Thần hài lòng, ôm tôi như hồ ly, nhỏ: "Đúng , cần em hơn bất cứ ai. Vì đã tỉnh rồi, chúng ta điều gì vui vẻ đi."
Mọi người ơi, tôi nghi ngờ ấy đang dùng kế mỹ nam, và tôi có bằng chứng.
—---
Nửa năm trôi qua, tôi không còn liên lạc với Cố Tầm nữa.
Nghe đã chia tay Triệu Thần Lộ và thay thường xuyên, hầu như vài ngày lại có tin đồn mới.
Nhưng tất cả điều đó chẳng còn liên quan đến tôi.
Hôm nay, tôi và Triệu Kính Thần cùng nhau về nhà. Khi mở cửa, tôi thấy Cố Tầm ngồi trong phòng khách.
Anh ấy biết mật khẩu nhà tôi.
Hai người đàn ông gặp nhau, chẳng khác nào hai mũi nhọn đối đầu.
Cố Tầm giơ tay lên, trên cổ tay là chiếc vòng tay thủ công tôi đã tặng vào dịp sinh nhật của .
Lúc đó tôi còn thích , trên chiếc vòng có khắc tên tôi và .
"Hoan Hoan, cảm ơn em vì món quà sinh nhật, rất thích.
"Từ nay, sẽ đeo nó mỗi ngày."
Tôi nổi da gà, quay sang Triệu Kính Thần.
Triệu Kính Thần , rõ ràng là vì tức, : "Cố thiếu đến chơi sao không báo trước một tiếng. Trong nhà không có món thích, tôi lên mạng đặt thêm nhé."
Cố Tầm nhướn mày, : "Tôi và Hoan Hoan sống cùng nhau hơn mười năm, tôi thường ở đây, ấy cũng thường ở nhà tôi. Tôi là nhỏ của ấy, sao là khách ? Còn cậu, mới bên ấy không lâu mà tự nhiên quá nhỉ?"
Tôi chạm vào eo Triệu Kính Thần, lặng lẽ dỗ dành .
"Kính Thần, em đói rồi."
Triệu Kính Thần không gì nữa, đi vào bếp nấu ăn.
Cố Tầm tiến lên một bước, tôi lùi lại một bước.
Tôi đã không còn cảm giác gần gũi với từ lâu.
"Em sống chung với cậu ta rồi?"
"Ừ."
"Hai người, đã tiến triển đến đâu rồi?"
"Những gì các cặp đôi , bọn tôi đã hết."
Sắc mặt Cố Tầm tái nhợt, muốn nổi giận lại kìm nén.
"Chú nhỏ, tôi mong sau này đừng những điều khiến ấy hiểu lầm, và đừng những lời hiểu lầm."
"Sao? Ngủ với cậu ta vài lần là ta quan trọng hơn tôi à?"
Tôi thẳng thắn đáp: "Đúng , và cũng nên đặt mình vào đúng vị trí. Hành vừa rồi của thật là 'trà xanh' (giả vờ vô tội để quyến rũ)."
Cố Tầm bị tôi chặn họng, không nên lời.
Tôi không hiểu nổi Cố Tầm, lời đã đến mức này rồi, sao ta vẫn nhất quyết ở lại ăn tối.
Ăn xong, ấy vẫn không chịu rời đi, mà ngủ luôn ở phòng khách như ngày xưa.
Tối nay, Triệu Kính Thần đặc biệt hăng hái.
Bốp!
Cửa bị đập mạnh, cuối cùng Cố Tầm cũng rời đi.
Tôi bóp má Triệu Kính Thần, kéo mạnh hai bên, : "Ghen rồi à? Em sẽ vòng tay và vẽ chân dung cho ."
Kết quả, tôi lại trúng đòn, càng khó chịu hơn.
"Anh không cần mấy thứ giống như hắn."
"Vậy muốn gì?"
Triệu Kính Thần giữ bí mật, chỉ rằng vài ngày nữa tôi sẽ biết.
—----
Bạn thấy sao?