Sự Sa Ngã Của [...] – Chương 7

7

 

May mắn thay, Cố Tầm không bị nguy hiểm gì.

 

Vị thái tử gia đáng sợ của giới kinh thành lại có một điểm yếu c//hế//t người như .

 

Vì lý do an toàn, bệnh của không thể để người ngoài biết.

 

Trên xe, tôi không nhịn mà nhắc nhở: "Chú nhỏ, phải biết cơ thể mình như thế nào chứ. Đừng uống rượu nhiều như nữa, lỡ mà bị xuất huyết dạ dày thì c//hế//t đấy."

 

Trước đây, tôi đã luôn chăm sóc cẩn thận như , không chỉ vì mà còn vì căn bệnh của .

 

Giờ dù tôi không còn nữa, vì ơn nghĩa sâu nặng, tôi vẫn quan tâm đến .

 

Dù thế nào đi nữa, Cố Tầm vẫn luôn là người rất quan trọng trong lòng tôi.

 

Cố Tầm , định xoa sau cổ tôi, tôi né tránh.

 

Anh nghiêm mặt, hỏi: "Dạo này em sao ? Tại sao đột nhiên xa cách tôi?"

 

Thực ra, mỗi khi Cố Tầm có , tôi đều giữ khoảng cách với để tránh cho ghen tuông.

 

Chỉ là trước đây, chưa bao giờ để ý.

 

"Chú nhỏ, rồi, chúng ta cần có ranh giới."

 

"Ranh giới? Triệu Kính Thần còn chưa phải trai em mà đã mượn rượu hôn em. Nhân phẩm ta không ổn, sau này đừng liên lạc với ta nữa, sẽ giới thiệu cho em người tốt hơn."

 

Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, tai tôi lại đỏ bừng.

 

"Nếu tôi không đồng ý, ấy chẳng có cơ hội hôn tôi đâu."

 

Cố Tầm sững người, hỏi: "Em thật sự thích ta?"

 

"Thích chứ."

 

Biểu cảm của Cố Tầm bỗng trở nên vô cùng bực bội.

 

"Người em thích rõ ràng là tôi!"

 

Cuối cùng, cũng ra! Tôi tưởng có thể giả vờ không biết mãi mãi!

 

—------

 

Ngực tôi tức tối, cuối cùng tôi cũng hỏi ra câu hỏi mà tôi đã rất bận tâm từ trước: "Chú nhỏ, biết rõ tôi thích , tại sao vẫn ở bên Triệu Thần Lộ, người đã bắt nạt tôi?"

 

"Bắt nạt? Hai người chẳng phải chỉ đánh nhau một trận, mà em còn đánh ta rất thê thảm."

 

Tôi : "Thời cấp ba, tôi thường xuyên đánh nhau vì ta luôn tìm cách rắc rối cho tôi."

 

"Tôi không biết… Tôi tưởng sau đó ta không còn bắt nạt em nữa."

 

Cố Tầm lộ rõ vẻ hối hận, : "Tôi sẽ chia tay với Triệu Thần Lộ, em không cần phải dùng Triệu Kính Thần để kích tôi."

 

"Chú nhỏ, tôi không cố ý kích , tôi không còn nữa."

 

Cố Tầm tôi với vẻ không thể tin nổi.

 

Tôi thản nhiên đối diện với .

 

Anh từng thấy tôi như thế nào, giờ đây tôi không còn nữa, nên nhận ra điều đó.

 

Rồi phát điên.

 

"Không, không thể nào! Em đã tôi suốt mười năm, sao có thể không là không nữa!"

 

Anh tiến sát lại gần, định hôn tôi.

 

Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh của Triệu Kính Thần, tôi né tránh.

 

Cố Tầm nổi giận, đè tôi xuống ghế xe, một tay kìm chặt hai tay tôi.

 

Tôi có thể dùng đầu đập vào mũi , tôi không thể .

 

Căn bệnh của khiến tôi không thể phản kháng.

 

Chần chừ một giây, tôi mất đi cơ hội.

 

Cố Tầm hoàn toàn khống chế tôi, cúi xuống hôn tôi, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt.

 

Tôi thậm chí không thể cắn , cố gắng vùng vẫy cũng vô ích.

 

Mãi sau, mới buông môi tôi ra, tiếp tục hôn dọc xuống cổ tôi.

 

Anh tôi cảm thấy ghê tởm, vì đã thực sự có cảm với tôi!

 

Tôi cảm thấy thật kinh tởm, lạnh lùng : "Anh từng , quen nhau lâu rồi, dù có đẹp cũng chán, không còn hứng thú nữa.

 

"Giờ , không thấy mình bị vả mặt sao?"

 

Cố Tầm sững lại: "Lúc đó, em nghe thấy hết à?"

 

"Ừ."

 

Anh lau nước mắt cho tôi, ánh mắt đầy đau đớn: "Xin lỗi, xin lỗi...

 

"Hoan Hoan, tôi không biết mình bị sao nữa… Thấy em ở bên Triệu Kính Thần, tôi ghen tuông đến mất lý trí."

 

Tôi không còn tâm trạng để quan tâm đến sự thay đổi cảm của .

 

"Tôi muốn xuống xe."

 

Cuối cùng, Cố Tầm cũng buông tôi ra, khàn giọng : "Lão Lý, dừng xe."

 

—-----

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...