Sự Sa Ngã Của [...] – Chương 12

12

 

Tôi rơi nước mắt, Cố Tầm và : "Chú nhỏ, hiện tại ngoài kia có đội ngũ y tế của đang đợi, đúng không?"

 

Cố Tầm sững lại, không phủ nhận.

 

"Anh dùng nghĩa bao năm qua, dùng cả tính mạng của mình, để ép tôi phải phục tùng.

 

"Nhưng lần này, tôi chọn ấy."

 

Cố Tầm tôi không thể tin nổi, nở một nụ chua chát.

 

"Hóa ra, trong lòng em, ta đã quan trọng hơn nhiều như rồi."

 

Những người dưới trướng của Cố Tầm thấy kế khổ nhục không thành, lập tức gọi đội ngũ y tế vào.

 

Bác sĩ tiêm thuốc cho Cố Tầm, xử lý vết thương của và đưa lên cáng.

 

Tay tôi dính đầy máu của , và nó run rẩy không ngừng.

 

Tôi rất sợ... Dù biết Cố Tầm đang dàn dựng tất cả, tôi vẫn rất sợ. Anh ấy đúng là kẻ điên, dùng mạng sống để đấu với tôi.

 

Ngay sau đó, một đôi bàn tay ấm áp bao trọn lấy tay tôi.

 

Triệu Kính Thần ôm chặt tôi, cầm micro và : "Kính thưa các vị khách quý, tôi và vợ tôi có chút việc cần giải quyết, lễ đính hôn đến đây kết thúc. Để tạ lỗi, mọi người có thể tự do gọi món, và sẽ tính vào tài khoản của tôi. Rất mong mọi người đến tham dự lễ cưới của chúng tôi vào lần sau."

 

Triệu Kính Thần biết tôi lo lắng cho Cố Tầm, nên đã đi cùng tôi đến bệnh viện.

 

—-----

 

Tôi bước vào phòng bệnh một mình.

 

Cố Tầm ngồi tựa lưng vào giường, lặng lẽ ra ngoài cửa sổ.

 

Anh quay đầu lại tôi, ánh mắt ấy như đã trải qua cả kiếp người.

 

"Anh rất hối hận.

 

"Anh hối hận, khi nhận ra em thích , lại không rõ bản thân cũng đã rung .

 

"Anh hối hận, vì đã tự cho mình là kẻ phong lưu, chơi bời với cuộc đời, tổn thương trái tim em.

 

"Anh còn hối hận hơn khi chính tay đưa em đến bên ta.

 

"Hoan Hoan, khi cuối cùng cũng hiểu , thì em lại không còn nữa. Đây có phải là sự trừng của trời vì sự lăng nhăng của không?"

 

Tôi mỉm dịu dàng với , : "Em không hối hận, vì đã suốt mười năm. Thích là chuyện của em, em chưa bao giờ trách vì không đáp lại cảm của em.

 

"Nhưng Cố Tầm, chúng ta đã bỏ lỡ nhau rồi, cả hai đều phải tiến về phía trước."

 

Cố Tầm siết chặt nắm , hàng mi khẽ rung, cơ thể co quắp lại trong đau đớn.

 

Một lúc lâu sau, nới lỏng bàn tay, nước mắt dâng đầy trong mắt, mỉm : "Được."

 

Chú nhỏ, tạm biệt.

 

Tôi và Triệu Kính Thần trở về nhà, giúp tôi rửa sạch vết máu trên người.

 

Suốt chặng đường, không một lời nào.

 

Tôi tiến lại gần và hôn lên môi .

 

"Ông xã, sao không gì?"

 

Đột nhiên, ôm chặt lấy tôi, "Anh sợ lắm, sợ c//hế//t khiếp! Anh cứ nghĩ vợ lớn thế này của mình sẽ bỏ chạy theo người khác, sợ c//hế//t khiếp!"

 

Tôi: "..."

 

Sau này, sẽ không còn xuất hiện cảnh lựa chọn giữa hai người nữa.

 

Suốt phần đời còn lại, ấy sẽ là duy nhất của tôi.

 

(Hoàn)

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...