11
"Tôi lại một lần nữa, tôi không còn !"
"Em đang dối! Em chỉ đang giận và trả thù thôi! Hoan Hoan, thề, từ giờ trở đi, sẽ chỉ có mình em, sẽ khiến em hạnh phúc!"
Bốp!
Triệu Kính Thần lao tới như một con báo săn, tung cú thẳng vào mặt Cố Tầm.
Cố Tầm ngã xuống đất.
Đám vệ sĩ định xông lên, bị Cố Tầm ra hiệu dừng lại.
Hai người lao vào đánh nhau, những cú mạnh mẽ liên tiếp.
Cố Tầm đầy vẻ khiêu khích, với Triệu Kính Thần: "Cô ấy không hề cậu. Nếu không phải vì muốn chọc tức tôi, ấy sẽ không thèm cậu một cái!
"Cô ấy đã tôi suốt mười năm, ấy sẽ không bao giờ cậu như đã tôi. Cậu chỉ là công cụ để ấy trả thù tôi, cậu thậm chí còn không xứng người thay thế!"
Triệu Kính Thần nổi điên, nắm lấy cổ áo Cố Tầm, hết cú này đến cú khác.
Mặt Cố Tầm đầy máu.
Anh ta ngã vào mảnh vỡ của những chiếc đĩa vỡ, lưng và cánh tay cũng chảy máu.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ có án mạng mất!
Tôi lao tới, ngăn Triệu Kính Thần lại, "Dừng tay!"
Hai từ đó khiến đôi mắt của Triệu Kính Thần lập tức tối sầm lại.
Anh buông Cố Tầm ra, tuyệt vọng tôi.
Tôi có thể thấy sự hoang mang trong ánh mắt Triệu Kính Thần lúc này.
"Hoan Hoan..."
Cố Tầm ngã xuống, tôi đỡ lấy ta.
—----
Bốn mắt nhau, tôi nhớ lại rất nhiều chuyện.
Khi vừa đến nhà ấy, tôi vô cùng lo lắng, ngay cả việc ăn cơm cũng không dám ăn nhiều.
Cố Tầm gắp cho tôi một miếng thịt kho tàu lớn, : "Ăn thịt đi, ăn miếng lớn vào, đừng để người ta nghĩ tôi ngược đãi em."
Vụ tai nạn xe đó là cơn ác mộng của tôi, đêm nào tôi cũng giật mình tỉnh dậy, khóc như một kẻ điên.
Trước đây khi còn ở nhà dì, họ ghét tôi phiền nên đuổi tôi ra ngoài, tôi chỉ biết ngồi ngoài đường đến sáng.
"Aaaa!"
Nghe thấy tiếng hét của tôi, Cố Tầm lao vào phòng, quấn chăn ôm tôi.
Khi tôi tỉnh lại, ấy : "Hoan Hoan, em cảm thấy tội lỗi vì mình đã sống sót, đúng không?"
Anh như thể có thể đọc suy nghĩ của tôi, xoa đầu tôi và dịu dàng : "Ba mẹ em ở trên trời chắc chắn không muốn thấy em đau khổ như . Hoan Hoan, em không sai gì cả. Em sống sót là một điều may mắn đối với ba mẹ em và cả nhỏ nữa."
Mỗi lần tôi chìm vào ác mộng, ấy đều ôm tôi và dỗ tôi ngủ.
Thực ra, người chữa khỏi chứng lắp của tôi không phải bác sĩ tâm lý, mà chính là Cố Tầm.
Trong mười năm qua, ở mỗi thời khắc quan trọng của cuộc đời tôi, ấy đều ở bên.
Anh ấy đã rất tốt với tôi, thật sự rất tốt.
Vì , dù đã chứng kiến thay đổi hết lần này đến lần khác, tôi vẫn suốt mười năm.
"Chú nhỏ..."
Cố Tầm giữ lấy gáy tôi, ghé sát vào tai tôi thì thầm: "Đưa đến bệnh viện... Có quá nhiều người muốn c//hế//t khi ngồi ở vị trí này. Người có thể tin tưởng, chỉ có em."
Trong mắt người ngoài, lúc này chúng tôi trông rất thân mật.
Nếu tôi đi theo Cố Tầm, chẳng khác nào bỏ trốn khỏi lễ đính hôn.
Vậy lúc đó, Triệu Kính Thần sẽ ra sao?
Bạn thấy sao?