10
Vài ngày sau, Triệu Kính Thần cầu hôn tôi.
Anh bao trọn nhà hàng xoay có thể toàn cảnh kinh thành và trang trí bằng mười ngàn đóa hồng.
Trên bầu trời đêm, những chiếc drone xếp thành dòng chữ: "JYH, em có đồng ý lấy không?"
Triệu Kính Thần lấy ra chiếc nhẫn cầu hôn và quỳ xuống một chân.
"Giang Ức Hoan:
Khi em còn chưa biết , đã thích em từ rất lâu rồi.
Thời cấp ba, hình ảnh em mạnh mẽ khi đánh nhau, dáng vẻ đáng khi đọc bản kiểm điểm với giọng lắp bắp đầy tự tin, đã khắc sâu vào tâm trí .
Làm say đắm.
Lúc đó, quá tự ti, không có đủ dũng khí để xuất hiện trước mặt em.
Trong hai năm khó khăn nhất cuộc đời, mỗi khi không thể chịu đựng nổi nữa, luôn nghĩ đến em.
Nghĩ đến việc phải xuất hiện trước mặt em một cách đường hoàng, lại có lực để vượt qua.
Em hỏi muốn gì sao?
Anh muốn cả cuộc đời của em.
Em, có sẵn lòng trao nó cho không?"
Nói xong, căng thẳng tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, trong mười năm tôi hạ mình Cố Tầm, cũng có người tôi sâu đậm đến .
Để duy trì hình tượng "chị đại", tôi cố nhịn không khóc, chìa tay ra và mỉm : "Em đồng ý."
Triệu Kính Thần đeo nhẫn cho tôi, đứng dậy ôm chặt tôi, vùi mặt vào cổ tôi, nước mắt chảy xuống cổ tôi.
Chú cún con si của tôi, sau khi cầu hôn thành công, đã vui đến mức rơi nước mắt.
Anh rõ ràng là người lạnh lùng, việc quyết đoán, bên tôi lại biến thành một chàng hay khóc.
Thật quá đáng .
Tôi cũng cảm thấy mũi mình cay cay, trêu : "Màn cầu hôn trị giá hàng triệu này, không bằng chuyển thành tiền mặt cho em đi."
Anh , trước khi hôn tôi, : "Vợ à, tiền của , tất cả là của em."
—-------
Chớp mắt đã đến ngày lễ đính hôn.
Bạn bè, người thân tụ họp đông đủ, chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của tôi và Triệu Kính Thần.
Một người thời cấp ba với tôi: "Cậu có biết không? Triệu Thần Lộ từng đám côn đồ đến cậu, Triệu đã đánh bại chúng."
"Vì mà ấy có hiềm khích với đám côn đồ đó, thường xuyên đánh nhau."
"Thấy hai cậu đến với nhau, thật sự rất tuyệt."
Thì ra là , Triệu Kính Thần chưa từng nhắc với tôi về chuyện này.
Tôi , hôm nay trông thật khác biệt, đặc biệt là nhiều, ánh mắt tràn ngập niềm vui.
Nhưng nụ của biến mất khi Cố Tầm xuất hiện.
Dạo này Cố Tầm gầy đi rất nhiều, hốc mắt sâu, ánh mắt điên cuồng và cố chấp.
"Đập cho tôi."
Anh vừa ra lệnh, một đám vệ sĩ cầm gậy sắt lao vào, đập đồ đạc, khiến chén đĩa vỡ nát khắp nơi.
"Cố Tầm, đang gì , điên rồi sao!"
"Điên à? Đúng, đúng, em sắp tôi phát điên rồi."
Cố Tầm như một con chó bị chủ bỏ rơi, mắt đỏ hoe, : "Anh cầu xin em, đừng đính hôn với ta... Em mà, đi theo đi!"
Tôi chỉ cảm thấy buồn .
"Cố Tầm, chẳng phải chính là người đã tác hợp cho chúng tôi sao?"
Anh ấy hoàn toàn mất trí, "Anh hối hận rồi!"
Cố Tầm túm lấy vai tôi, gào lên trong tuyệt vọng: "Là ngu ngốc, mà không nhận ra. Hoan Hoan, thời gian qua đã thử qua rất nhiều người phụ nữ, không ai có thể khiến cảm nhận như ngày đó. Anh em, luôn em!"
Buồn thật, ta muốn hủy hoại hạnh phúc của tôi, rồi lại tôi sao?
—---
Bạn thấy sao?