13
Một tuần trước khi bảo vệ luận văn, diễn đàn trường đột nhiên xuất hiện một bài viết ẩn danh tố giác rằng thầy Kiều có quan hệ đương với nữ sinh.
Tôi bật khinh bỉ, nghĩ gì có chuyện đó. Nhưng khi kỹ, trời ạ, đó chẳng phải là tôi sao?
Bài viết không có lời giải thích nào, chỉ đăng một bức ảnh: tôi và Kiều Lộ ngồi đối diện nhau trên ghế dài trong khuôn viên, ánh mắt như đắm chìm vào nhau, cảm giác như sắp hôn đến nơi.
Tấm ảnh chụp đẹp đến khó tin, ánh sáng, góc chụp, bố cục… đều hoàn hảo.
Trong đầu tôi bỗng tưởng tượng ra một bộ phim thanh xuân vườn trường.
Kiều Mộng đánh thức tôi khỏi ảo mộng: “Nhìn này, mới đăng 30 phút mà đã có hơn 300 bình luận rồi!”
Tôi lướt xuống xem:
“Trời đất, thầy Kiều là nam thần của tôi mà, không thể nào, không thể nào!”
“Nữ sinh này là Huệ Nhiễm, đứng đầu khoa IT đúng không?”
“Cô ấy còn học bằng kép ở khoa Tâm lý học, mà thầy Kiều là giảng viên khoa Tâm lý. Mọi người nghĩ xem?”
“Quan hệ thầy trò? Không ổn lắm đâu, kiểu này thì giải thưởng, bằng khen sao công bằng ?”
Nhưng cũng có vài ý kiến tỉnh táo hơn:
“Đừng tung tin đồn nhảm, đây là ‘trùm cuối’ của khoa IT đấy, coi chừng ấy lần theo IP tìm tới nơi.”
“Cô ấy hình như không đăng ký giải thưởng khoa Tâm lý mà?”
“Hình như đây là đoàn phim vào trường quay hôm trước?”
Các cùng phòng vừa online đáp trả gay gắt:
“Một bức ảnh mà dựng nên cả câu chuyện à?!”
“Vu khống là mất tư cách sinh viên đấy nhé!”
Vừa tức giận, họ vừa tràn đầy phấn khích:
“Trời ơi, đẹp đôi thật sự!”
“Ai chụp ? Điểm mười cho góc chụp!”
“Tốt nghiệp xong thì hai người kết hôn đi, tụi này chờ tin vui!”
Tôi đen mặt, bắt đầu gõ code. Ba phút sau, bài viết bị gắn nhãn đỏ chói “Tin đồn” kèm liên kết đến bài đăng gốc của đạo diễn trên Weibo bằng chứng.
Năm phút sau, tôi đứng trước cửa phòng ký túc của người đăng bài, đập cửa ầm ầm.
Một đeo kính gọng đen mở cửa, tôi túm cổ áo ấy: “Giờ tự xóa bài và đăng lời xin lỗi, hay sáng mai đi gặp hiệu trưởng với tôi để nhận một ‘kỷ niệm vẻ vang’?”
Nhìn thấy tôi, ấy vừa sốc vừa sợ.
Cô kia đúng là chẳng thèm điều tra trước, chẳng biết cái mã nguồn của diễn đàn này là ai viết à.
“Em… em cũng chỉ nghe thôi, em không biết là họ đang quay phim…”
Rầm một cái, đập mạnh vào cánh cửa sau lưng ta.
“Nghe thôi mà dám lên mạng đăng bài? Cô có biết một câu , một bức ảnh, hay một video ngắn trên mạng có thể ra hiệu ứng cánh bướm lớn thế nào không?”
“Muốn thấy thầy Kiều bị sa thải, hay là muốn tôi bị đuổi học? Còn nữa, thời đại thông tin rồi, gì có chuyện ẩn danh thật sự?”
“Đừng đến công an, chỉ cần tôi muốn, có thể lần theo IP đến tận cửa nhà trò chuyện ngay tức khắc! Những lời bịa đặt trên mạng sẽ ghi vào ‘hồ sơ công đức điện tử’ của , hiểu chưa?”
Cô bị khí thế của tôi cho sợ đến phát khóc. “Em xin lỗi, em sẽ xóa ngay, em sẽ đăng lời xin lỗi…”
14
Tin đồn chỉ cần một câu, đính chính thì chạy gãy chân.
Những ngày đó, đi đâu tôi cũng cảm giác người ta xì xào sau lưng mình.
Lúc xếp hàng lấy cơm ở căng-tin, tôi nghe hai nữ sinh phía trước đang tám chuyện.
“Nghe chưa? Thầy Kiều của khoa Tâm lý đang sinh viên đó.”
“Chắc không phải đâu. Thầy Kiều cao ngạo như thế, tớ nghe trước đây có chị khóa trên tỏ , thầy còn sửa lỗi ngữ pháp và chính tả trong thư ngay tại chỗ. Một người kỳ quặc như thế sao mà sinh viên ?”
“Đó là vì không thích thôi. Cậu chưa thấy tấm ảnh đó à?”
“Người ta là đang quay phim mà.”
“Cậu tự xem đi, hai người họ, một người thì ngượng ngùng, người kia lại đầy chiều chuộng. Nếu ánh mắt đó không phải , tớ lập tức đi đâm đầu vào tường cho cậu xem.”
Tôi muốn hét lên: Các người có thể đừng khẳng định chắc nịch như không!?
Nếu cứ tiếp tục lan truyền thế này, danh hiệu sinh viên xuất sắc của tôi coi như đi tong, còn danh tiếng của thầy Kiều chắc cũng không giữ nổi.
Tôi quyết định chơi lớn, dùng “phép thuật chống lại phép thuật”.
Xin lỗi thầy Kiều, đây là kế sách tốt nhất.
Tôi vỗ vai một trong hai nữ sinh. Cô ấy quay lại, thấy tôi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tôi nhẹ giọng : “Bạn ơi, tất cả đều là hiểu lầm thôi. Thật ra, theo quan sát của mình…”
Ngày hôm đó, tôi kéo hai ngồi ở góc căng-tin, kể lại đầy sống những phân tích của tôi về xu hướng tính dục của thầy Kiều: “Anh hùng từ cổ chí kim đều thích hùng, trai đẹp thích trai đẹp.”
“Theo thông tin mình có , thầy Kiều thích những chàng trai cơ bắp, kiểu tám múi ấy. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán cá nhân thôi. Các tuyệt đối đừng với ai khác nhé, tuyệt đối đấy! Tin đồn chỉ nên dừng lại ở người thông minh thôi, nhớ chưa?”
Tôi thầm xin lỗi thầy Kiều thêm lần nữa. Trong huống này, cân nhắc thiệt hơn, một lời đồn về một mình thầy vẫn dễ dập tắt hơn là hai người.
Hai bị tôi cho choáng váng. Khi tôi hài lòng định rời đi, họ bỗng tái mét chằm chằm về phía sau tôi.
Tôi cứng người, từ từ quay cổ lại. Thấy Kiều Lộ đang đứng ngay đó.
Anh không để ý đến ánh mắt tò mò xung quanh, bước thẳng tới chỗ chúng tôi. Anh chỉ quét mắt qua hai kia một cái, họ lập tức thu dọn đồ rồi chuồn mất.
Mồ hôi tôi túa ra như tắm. Anh nghe thấy bao nhiêu rồi?
Tôi quyết định mập mờ đánh lạc hướng, chủ lên tiếng: “À… vừa nãy em là, em thích những chàng trai cơ bắp, kiểu tám múi ấy.”
Đúng lúc đó, ánh mắt tôi vô lia thẳng xuống bụng .
Anh ngẩn ra một chút, rồi lấy tập tài liệu trong tay che lên eo, giọng hơi mất tự nhiên: “Em vừa gì cơ?”
Bị ánh mắt của mọi người dán chặt, tôi cảm giác như kim châm vào lưng. “Thầy Kiều, thầy tìm em có việc ạ?”
Anh đưa tập tài liệu cho tôi.
“Đây là giấy chứng nhận từ lần thi đấu trước, kèm một khoản tiền thưởng. Em điền thông tin vào đây, rồi gửi lại cho tôi.”
Tốt thế cơ à?
Tôi mừng rỡ tươi như hoa, nghĩ đến lũ trẻ ở trại trẻ mồ côi sắp có tiền mua sách tranh mới rồi.
Anh ngồi xuống cạnh tôi, đưa điện thoại ra trước mặt.
Trên màn hình là hai bài viết đang đứng top trong diễn đàn trường.
Một bài là thư xin lỗi của kia.
Một bài là bài “Tuyển trai” tôi đăng.
Kiều Lộ bắt đầu đọc, giọng mang theo chút châm chọc và bực dọc:
“Tôi, Huệ Nhiễm, da trắng dáng đẹp chân dài, thành tích xuất sắc, miệng ngọt lòng thiện. Độc thân từ trong bụng mẹ suốt 22 năm, chưa từng nếm mùi đau khổ của , hiện còn rất sống , đang đợi người chăm sóc.
Ứng viên quan tâm, vui lòng gửi hồ sơ qua email bên dưới. Ưu tiên GPA trên 4.8, ngoại hình đẹp, thân hình cân đối, thành tích thể thao tốt.
P.S: Dự kiến phát triển trong thành phố ba năm tới, xa miễn bàn.
P.P.S: Ai không thắng nổi tôi trong Vương Giả 1v1, miễn bàn.”
Giọng đầy vẻ mỉa mai: “Huệ Nhiễm, em chuẩn bị tốt nghiệp mà còn bày trò thi tuyển trai thế này à?”
Tôi nhún vai: “Thầy biết gì chứ? Đây gọi là lấy chiêu chiêu, rút lui an toàn mà không ai nghi ngờ.”
Một ngày trước khi bảo vệ, Kiều Lộ nhắn tin: “Chúc bảo vệ suôn sẻ.”
Kiều Mộng hỏi: “Mọi người có nhận tin nhắn của thầy Kiều không?”
Hà Hân trả lời: “Có chứ, thầy cũng nhắn bảo chúc bảo vệ tốt. Tiểu Nhiễm, thầy nhắn gì cho cậu thế? Có gì đặc biệt không?”
Tôi đặt sách xuống, không cảm : “Các cậu nghĩ nhiều quá rồi. Suốt một năm nay tôi không liên quan đến thầy, sao các cậu không tin?”
Kiều Mộng thò đầu từ giường xuống, : “Huệ Nhiễm, tụi này cũng một năm nay rằng ánh mắt thầy Kiều cậu rất ‘có vấn đề’, sao cậu lại không tin? Cược không? Tôi cược thầy sẽ tỏ ngay sau khi tốt nghiệp, hai người sẽ thành đôi. Ai thua thì giặt tất cho người kia một năm, thế nào?”
Kiều Mộng và tôi đều tuyển thẳng vào cùng một trường cao học, trước đó ấy cứ khăng khăng đòi ở cùng ký túc với tôi.
Hừm! Người không biết thì không có tội, cũng phải trả học phí!
Tôi mỉm : “Cược thì cược. Kiều Mộng, cậu thua chắc rồi!”
Cậu ta bật thành tiếng như heo kêu rồi thu mình lại giường.
Tôi: ???
15
Ngày bảo vệ, Kiều Lộ cũng có mặt. Anh nổi bật giữa đám đông, phong thái rạng rỡ, vì quá xuất sắc nên lại có vẻ hơi lạc lõng.
Giáo viên phản biện hỏi rất nhiều câu, tôi đều trả lời trôi chảy. Thực tế, các sinh viên Kiều Lộ hướng dẫn đều bảo vệ rất thành công, bởi công sức đều đã bỏ ra từ trước.
Sau đó một thời gian dài, tôi không gặp lại Kiều Lộ.
Một ngày, tôi tò mò dùng tài khoản phụ kiểm tra lịch sử trận đấu của .
Kết quả? Anh đã có “niềm vui mới”!
Anh chơi rất thân với một tài khoản tên Nam Sơn Tráng Tráng.
Avatar là một bức hình tám múi lấp ló.
Miệng thì ngày nào cũng nhắc đến gặp mặt vào kỳ nghỉ hè, thực chất đã tìm “mùa xuân thứ hai” từ lúc nào rồi!
Tôi tức giận đóng game. Vẫn chưa hả giận, tôi gỡ luôn cả trò chơi.
Dù tôi cũng chẳng hiểu mình đang tức giận vì điều gì.
Dù sao thì tôi cũng đâu có tám múi.
Tối đó, tôi nằm trên giường, chẳng còn chút sức lực nào.
Sau này, mỗi khi có ai đó lan truyền tin đồn về tôi và , tôi đều lạnh lùng thẳng: “Anh ấy không thích con , ấy thích cơ bắp.”
Thậm chí, có một ngày trong thư viện, một cậu đàn em có thân hình siêu chuẩn đứng bẽn lẽn trước bàn tôi, hỏi:
“Chị ơi, chuyện của thầy Kiều… là thật à?”
“Anh ấy có trai chưa ạ?”
16
Là thật không?
Thực ra câu hỏi ấy, tôi đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần.
Trong lòng, tôi vẫn mơ hồ hy vọng rằng mình đã sai.
Tôi ngồi trên khán đài sân vận , Kiều Lộ chạy từng vòng dưới sân.
Anh dừng lại, quay về phía tôi. Vì ánh sáng ngược, hơi nheo mắt, giống hệt lần đầu tiên tôi gặp ở trường.
Hôm đó, tôi ngồi trên khán đài cùng các trong phòng ký túc, vừa chuyện phiếm vừa xuống sân.
Kiều Lộ đang chạy bộ.
Tôi buột miệng: “Nhìn kìa, trai đẹp, đẹp cực kỳ!”
Vừa dứt lời, Kiều Lộ quay sang về phía chúng tôi, trong ánh sáng ngược, mỉm .
Cũng giống hệt như buổi tổng duyệt đêm giao thừa.
Hôm đó, tôi và Kiều Lộ đều chọn cùng một bài hát, vì thế tiết mục của chúng tôi bị ghép chung.
Trong buổi tập, chúng tôi vô bị khóa trái trong phòng hóa trang cả đêm.
Không có điện thoại, chỉ có một cây guitar.
Để tránh không khí ngượng ngùng, đệm một giai điệu mà mới sáng tác.
Tôi lấy giấy bút, viết lời.
Ngày hôm sau, dưới ánh đèn sân khấu ngược sáng, đeo cây guitar, tôi, cùng nhau hát một ca khúc.
Một câu trong bài hát là: “Gió biển Yên Đài vừa thổi qua, tôi ở thành phố băng giá vừa tỉnh giấc.”
Khi trò chuyện, kể mình lớn lên ở vùng biển Yên Đài.
Tôi đáp, mình trưởng thành trên những cánh đồng tuyết của thành phố băng giá.
Một đêm có thể hiểu một người bao nhiêu? Nhiều, mà cũng không nhiều.
Nhiều đến mức tôi biết cả tên chó nhà . Ít đến mức không hỏi cả tên tôi.
Một năm có thể hiểu một người bao nhiêu? Nhiều, mà cũng không nhiều.
Nhiều đến mức biết đám cưới trong tuyết của họ tôi, Từ Yến, hoành tráng thế nào. Ít đến mức tôi vẫn không chắc chắn về xu hướng của .
Tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, trời đã chập tối.
“Đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?”
Tiếng bên cạnh tôi giật mình.
Là Kiều Lộ.
“Sao dạo này không thấy em chạy bộ nữa?”
“Chẳng phải để tránh nghi ngờ sao…”
“Chuyện đó à, ‘người trong sạch tự khắc trong sạch’, sợ gì. Với lại, mấy ngày nữa em cũng tốt nghiệp rồi.”
Phải, người trong sạch tự khắc trong sạch, thì lúc nào cũng ung dung, thẳng thắn.
Bạn thấy sao?